Liên Y cho rằng Lâm Hồi Âm sẽ chỉ thủ chứ không công, không nghĩ đến vậy mà lúc này nàng lại đột nhiên xuất thủ, Liên Y bị dọa đến thất sắc, vội vàng né tránh, nhìn bóng người có chút chật vậy, nhưng mà vẫn tránh được kiếm quang của Lâm Hồi Âm.
Liên Y vội vàng ổn định lại bản thân, trừng mắt nhìn Lâm Hồi Âm sau đó căn môi, dáng điệu mang theo mấy phần liều mạng, Nhìn Lâm Hồi Âm xoay kiếm nghênh đón, từng bước hóa giải đạo kiếm quang của Lâm Hồi Âm.
Một màn như vậy vừa đơn giản lại vừa liên tục, nhưng mà hai người ai cũng có lúc yế thế, đệ tử thần sơn ngồi phía dưới rất hưng phấn, liên tục vỗ tay hoan hô, khen ngợi.
Lâm Hồi Âm biết mặc dù Liên Y hóa giải chiêu thúc của nàng rất đẹp nhưng tiên lực trong cơ thể nàng ta đã tiêu hao hơn phân nửa, bây giờ nàng ta đang muốn khôi phục lại.
Đúng như Lâm Hồi Âm suy nghĩ, tiếp theo Liên Y không trực diện tấn công nàng nữa, mà chỉ như lối đánh du kích vậy, không ngừng né tránh mượn sơ hở sẽ nhanh chóng khôi phục tiên lực.
Lâm Hồi Âm sao có thể để điều đó xảy ra, nàng đang chờ lúc Liên Y tiêu hao tiên lực, tự mình xuất thủ phân định thắng bại. Vậy nên Lâm HỒi Âm nhìn Liên Y luôn tránh né, thì thầm nhẩm chú dời đi trong nháy mắt, trong lúc bất chợt xuất hiện trước mắt Liên Y, đâm kiếm về phía nàng ta.
Liên Y không nghĩ Lâm HỒi Âm sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nàng vội vàng lùi lại phía sau, dù như vậy quần áo vẫn bị kiếm trong tay Hồi ÂM chém rách, bay xuống đất.
Lâm Hồi Âm căn bản không cho Liên Y cơ hội thở dốc, lần nữa nắm kiếm nghiêng người về phía trước lại tiếp tục xuất thủ liên tiếp ba chiêu, Liên Y chật vật né tránh, nhất thời không chú ý dây tóc bị Lâm Hồi Âm chém đứt, trong nháy mắt tóc dài xõa ra bay lõa xõa.
Nhưng mà như vậy đâu đã đủ, Lâm Hồi ÂM cũng không phải là quá quân tử, cho nên nàng giống như cố ý vậy, một lúc là giả chiêu một lúc lại là thực chiêu chọc cho Liên Y luống cuống, chật vật giữa không trung.
Sắc mặt Liên Y dần trở nên ảm đạm, nàng nhìn Lâm HỒi Âm đáy lòng dấy lên sự hung ác, nàng không thể cứ thua như vậy được. Dù nàng lọt vào top bốn đứng ở vị trí cuối cũng không thể để Lâm Hồi Âm vượt qua mình!
Rõ ràng Liên Y cảm thấy kiếm pháp Lâm Hồi ÂM bắn về phía mình càng lúc càng dày, giống như tấm lưới vậy đè nén nàng không thở nổi.
Nàng kinh hoảng vô cùng, biết được nếu lần này bị Lâm HỒi ÂM đánh trúng sợ là sẽ bị thương không cách nào đáu tiếp.
Đôi mắt Liên Y chuyển động, sau đó lúc trường kiếm Lâm HỒi Âm sắp đâm tới trong lúc bất chợt đưa tay ra giơ một vật lung lay trước mắt Lâm Hồi ÂM.
Lúc này hai người đang ở giữa không trung giao đấu có vô số kiếm quang vờn quanh nên mọi người không thể nhìn rõ Liên Y đang cầm vạt gì.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm đang bay về phía Liên Y lại nhìn thấy rõ!
Đó là vòng tay màu đỏ.
Lâm HỒi Âm nhìn một cái vật kia... Là mình từng xuống núi mua làm lễ vật tặng cho Triêu Ca.