Dĩ nhiên người ngoài cảm thấy nàng là ngựa đen nhưng chỉ có nàng với Liễu Nhiễu biết đây là kỹ năng bọn họ học được trong lúc chạy trốn khỏi Tây Lương.
Ở đây đại đa số là đệ tử mới, tiên thuật cao minh nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên đụng phải Lâm Hồi ÂM dù không phải tiên thuật cao minh nhưng năng lực thực chiến mạnh mà nói đều thua cuộc.
Cho nên lần này trong tám người mạnh được chọn ban giáp có đến bốn người theo thứ tự là: Lâm Hồi Âm, Liễu Nhiễu, Liên Y và một nam đệ tử.
Bởi vì trong tám người ban giáp chiếm đến một nửa nên chưởng môn cảm thấy cần cho những ban khác cơ hội, nên trong cuộc tranh tài hôm nay để người ban giáp tự đánh với nhau, lấy hình thức bóc thăm quyết định. Lâm Hồi Âm bắt cặp với Liên Y còn Liễu Nhiễu đấu với nam đệ tử kia.
Trước đêm thi đấu, Liễu Nhiễu đã được Triêu Ca dạy bộ kiếm pháp kia, cho nên trong một đêm kiếm pháp của nàng đột nhiên tăng mạnh. Dù cho nam đệ tử kia không yếu nhưng mà đụng phải Liễu Nhiễu cũng gặp phải kết cuộc thua trận.
Cuộc tranh tài này rất xuất sắc, người xem đều vỗ tay ầm ầm khen ngợi.
Lâm Hồi Âm còn chưa ra sân Liên Y đã đạp kiếm nhẹ nhàng bay đến giữa sân. Cả thân nàng màng quần áo đỏ, sáng chói như máu vậy. Đứng trên thân kiếm không ngừng xoay tròn, tay áo tung bay xinh đẹp tựa như cửu thiên huyền nữ làm cho vô số nam đệ tử phải thán phục.
Trong lúc Liên Y ngạo mạn khoe khoang phong thái mình, Lâm Hồi Âm toàn thân áo xanh cũng đạp kiếm tư thế đơn giản thanh nhã đáp xuống trước mặt Liên Y.
Lâm Hồi Âm vừa thấy Liên Y đáy mắt cũng lộ ra tia sát khí. Lúc đầu ở vô vọng nhai là nàng ta giả bộ tiên lực suy yếu hại nàng rơi xuống vực sâu, món nợ kia nàng còn chưa tính sổ với nàng ta.
Hôm nay nhất định phải đòi tất cả.
Mà Liên Y vừa nhìn thấy Lâm Hồi Âm thần thái cũng có chút khinh miệt, nàng ngẩng thật cao cằm, nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm, ánh mắt có chút ngoan độc.
Hai người không ai chịu lên tiếng trước, cứ nhìn đối phương chằm chằm, giống như đang kịch liệt tranh đấu trong thầm lặng vậy.
"Tranh tài bắt đầu." Chưởng môn cao cao tại thượng thông báo một tiếng.
Lời thần chưởng môn vừa dứt Liên Y đã lập tưng giơ trường kiếm trong tay mình, nhìn Lâm Hồi Âm cười lạnh sau đó bất ngờ đâm về phía Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi ÂM không hề sợ hãi, thậm chí còn bình tĩnh đứng trên thân kiếm, căn bản không hề né tránh, chỉ là lúc Liên Y cho rằng sắp đâm trúng thì nàng nhẹ nhàng xoay người, tránh được công kích của nàng ta.
Tốc độ của nàng cực nhanh, mọi người ở hiện trường đều không rõ nàng chuyển động như thế nào, một trận than thở truyền đến. LIên Y lại lần nữa đâm kiếm đến, động tác ác liệt làm mái tóc dài Lâm Hồi Âm bay tứ tung.
Kiếm của Liên Y rất tàn độc, chỉ có Lâm Hồi Âm biết, cũng giống như nàng đối kháng với Liên Y có bao nhiêu tàn nhẫn cũng chỉ một mình nàng ta biết.
Từ lúc vừa vào Thần Sơn hai người đã kết thù oán, chưa từng hóa giải còn càng lúc càng sâu, cho đến bây giờ cũng không biết nguyên do gì mà thâm cừu đại hận đã đạt đến mức không thể hóa giải.