“Bởi vì ta cứu ngươi.” Lông mi Triêu Ca thật dài, khẽ chớp một cái sau đó rũ xuống, che giấu ánh mắt ưu tư của hắn để cho Lâm Hồi Âm không thể đoán được tâm trạng của mình, nhưng nàng lại thấy rõ bàn tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm.
Lâm Hồi Âm còn rất nhiều điều tò mò muốn hỏi hắn, nhưng lại thấy Triêu Ca như vậy làm thế nào nàng cũng không thể mở miệng được.
Rốt cuộc Triêu Ca và Dạ Huyền đã xảy ra chuyện gì? Không phải bọn họ là anh em ruột sao? Tại sao lại giống như có thâm cừu đại hận vậy?
Lông mày Triêu Ca nhíu chặt lại, toàn thân tản ra một cảm giác rất ưu buồn.
Một ngàn năm trước bọn hắn không như vậy... Biến cố kia đã mang Thanh Âm đi, cũng làm cho Dạ Huyền thay đổi... Hắn không phản bội Dạ Huyền, Dạ Huyền nói cho hắn biết kế hoạch chạy trốn, hắn chưa từng để lộ một ít thông tin ra ngoài, với hắn mà nói, phụ vương rất quan trọng nhưng mẫu hậu và Dạ Huyền cũng quan trọng không kém!
Bọn họ là người một nhà, bất luận Dạ Huyền có phải con ruột của phụ vương hay không nhưng từ đầu đến cuối bọn hắn cũng do một mẹ sinh ra...
Cả hắn và hắn ta đều từng là bào thai lớn trên trong bụng mẫu hậu chín tháng mười ngày...
Hắn thật sự không muốn hắn ta chết.
Chẳng qua là lúc ấy Thanh Âm vừa mới chết, hắn mất đi người mình yêu quả thật không chịu nổi đả kích lớn như vậy, mượn rượu giải sầu, vốn dĩ chẳng bận thâm đến chuyện Dạ Huyền chạy trốn.
Mãi đến đêm khuya hôm ấy, Dạ Huyền đôi mắt sòng sọc tia máy đến trước mặt hắn, tóm chặt hắn, không phân biệt phải trái mà đẩy hắn ngã xuống đánh, hung hãn đánh hắn một trắn, hắn mới biết mẫu hậu của bọn hắn đã chết.
“Triêu Ca, ngươi phản bội ta!”
“Ngươi phản bội hại chết mẫu hậu của chúng ta!”
“Triêu Ca, chỉ cần ta không chết, sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Người thiếu niên xinh đẹp thở hổn hển, nhìn hắn hét lên những lời như vậy, sau đó xoay người rời đi, để cho hắn với sự mờ mịt không hiểu vì sao hắn ta lại như vậy!
Đã từng là huynh đệ sống chết không rời, chỉ vì xích mích như vậy mà trở mặt thành thù, đối đầu gay gắt.
Chỉ cần là thứ hắn để tâm thì Dạ Huyền nhất định sẽ tìm mọi cách để phá hủy.
Chỉ cần thứ hắn muốn, Dạ Huyền chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy.
Đáy mắt Triêu Ca nổi lên một tầng sóng thâm thúy, vậy nhưng hắn nhất định sẽ không mặc cho Dạ Huyền giết chết Thanh Âm chuyển thế.
Triêu Ca mím chặt môi, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, Lâm Hồi Âm nhìn vào đôi mắt ấy, một đôi mắt đen nhánh không chút ưu tư, giống như cảm giác sầu bi lúc nãy chỉ là ảo giác của nàng.
Thần thái hắn rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình tĩnh một cách lạ thường: “Ngươi yên tâm, mục đích của Dạ Huyền là không để cho ta sống tốt, nhưng ta sẽ không làm ngươi liên lụy, ta sẽ không để hắn làm ngươi tổn thương!”
“Hoàng thái tử, thức ăn đã chuẩn bị xong.” Lâm Hồi Âm giật giật khóe môi, chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa đại điện đã truyền vào giọng nói của thị nữ.
Triêu Ca đứng thẳng người, một bộ áo quần trắng ngọc thụ lâm phong, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, toàn thân toát ra khí chất thanh cao tách biệt với mọi người, lẳng lặng nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không hời hợt, trầm tĩnh nói: “Ăn cơm trước đi!”
Làm sao Lâm Hồi Âm có thể nuốt trôi, vừa mới thoát khỏi cái chết lần nữa, bây giờ tâm tư của nàng đều đặt vào chuyện muốn trở về hiện đại.