"Một gã mang áo đen đã chết kia có uống rượu đánh bạc, một ngày chúng say rượu đi đánh bạc, thua sạch tất cả ngân lượng trên người, bị người quán dặm đuổi đánh ran ngoài, rất khốn đốn. Vừa vặn lúc đó tiên phi đi ngang qua nên ra tay giúp. Sau đó có người nói mấy đệ tử thần sơn có quan hệ không tốt với tên kia cùng hắn vào cung. Ta thăm hỏi người kia thì biết được, cuối cùng còn nói nhỏ với ta phải giữ bí mật. Nói đây là một lần uống rượu say nên vô tình nói ra, sau đó người kia còn cảnh cáo bọn họ, nếu ai dám nói loạn tiên phi nương nương sẽ không tha!"
Triêu Ca nghe đến đây ánh mắt hiện lên một tấng rùng mình, hồi lâu hắn mới gật đầu: "Hẳn tiên phi là người đứng sau, bây giờ ngươi đi hoàng thành một chuyến nữa, thu thập vật dụng của mấy tên kia lại, chúng ta sẽ tìm một ít dấu vết trên những đồ vật ấy."
"Vâng! Đại sư huynh."
Đệ tử Thần Sơn đáp một tiếng rồi xoay người đi khỏi vô lượng điện.
"Chờ một chút." Triêu Ca giống như nhớ ra điều gì đó, lên tiếng, đệ tử thần sơn dừng lại, nghiêng đầu cung kính nhìn Triêu Ca. Lúc này Triêu Ca mới lên tiếng: "Những chuyện này tạm thời giữ bị mật, tiên phi dù sao cũng là phi tử của tiên đế, không giống người bình thường, cho nên lúc ngươi điều tra phải cẩn thận, đừng để sơ hở bất kỳ điểm nào, phòng ngừa vạn nhất tránh bứt dây động rừng."
"Vâng, đại sư hunh!"
"Tốt lắm, được rồi đi nhanh còn về!"
Đệ tử Thần Sơn chắm tay thành quyền hướng về phía Triêu Ca thi hành lễ, sau đó xoay người nhanh chóng biến mất khỏi vô lượng điện.
Trong Vô lượng điện trở nên yên tĩnh. Triêu Ca đứng trước bàn nhìn xuyên qua cửa sửa ngắm núi cao nước xanh, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Hồi lâu hắn mới vòng qua bàn, cưỡi gió xuống núi trực tiếp đi đến giáo trường.
Cuộc tranh giải trong giáo đường vẫn diễn ra rất kịch liệt. hắn thanh đạm ngồi xuống bên cạnh chưởng môn, nhìn người đang thi tài giữa sân, lại là Liễu Nhiễu và một đệ tử ban ất.
Liễu Nhiễu chủ yếu học thuật phù thủy, tiên thuật có chút yếu thế, trong đại hội thử kiếm này không cho phép sử dụng pháp lực. Mà tiên thuật của đệ tử ban ất kia không hề yếu, nhiều lần kiếm trong tay Liễu Nhiễu suýt nữa bị hắn đánh bay. Tuy nhiên mõi lần Liễu Nhiễu đều có thể tránh thoát rất xảo diệu.
Triêu Ca nhàn nhàn nhìn Liễu Nhiễu áo trắng bay tán loạn, cùng nam đệ tử trang phục xanh kia, thỉnh thoảng bay lên bay xuống, tranh tài rất kịch liệt.
Mặc dù Liễu Nhiễu nhiều lúc yếu thế nhưng cuối cùng vẫn thắng hơn một nước, đánh rơi trường kiếm trong tay đối phương.
Trong đại hội thử kiếm, vốn là để xem tiên thuật của ai đã tăng lên chưa, đều dừng đúng lúc. KHông cho phép ngoan cố hạ thủ làm bị thương đối phương, toàn bộ đều lấy kiếm rơi làm kết quả chung cuộc.
CHo nên sau khi trường kiếm trong tay nam đệ tử kia rơi xuống, cả hai người đều vội vàng dừng tay lại.
Lúc này chưởng môn mới dùng tiên khí chậm rãi nói: "Liễu Nhiễu ban giáp thắng!"
Liễu Nhiễu và nam đệ tử kia dều đồng thời ôm quyền cúi người hành lễ: "Cảm ơn chưởng môn, hai vị trưởng lão, các vị sư huynh đã chỉ điểm dạy dỗ."
Người ghi chép kết quả đại hội nhanh chóng ghi vào.
Liễu Nhiễu xoay người rời khỏi giáo đường, lơ đãng ngẩng đầu một cái vừa vặn chạm phải ánh mắt Triêu Ca.