Loại hoàn cảnh này rất quen thuộc, trong nháy mắt Lâm Hồi Âm nhận ra mình lại bị gã nam nhân biến thái kia bắt cóc.
Đã rất lâu rồi gã nam nhân biến thái này không xuất hiện.
Cẩn thận tính toán một chút, đại khái lừ từ lúc nàng cùng Triêu Ca đoạn tuyệt quan hệ cũng chưa từng bị bắt cóc.
Lâm Hồi Âm bỗng nhiên càng khẳng định gã này là Triêu Ca. Vốn dĩ nàng cũng từng bị Triêu Ca bắt cóc, khi dễ nên giờ khi thích Dạ HUyền mới cảm thấy vướng bận.
Mấy ngày gần đây nàng tuy ở thần sơn, không buồn đến chuyện ăn mặc nhưng so với quãng thời gian chạy trốn ở Tây Lương còn thấy đau đớn gấp ngàn lần.
Cái cảm giác khó chịu, đau khổ kia giống như là con tim bị treo ngược lúc cao lúc thấp, yêu mà không dám yêu, sợ được sợ mất.
HÔm nay Lâm Hồi Âm lại bị "Triêu Ca" bất ngờ bắt cóc, nàng nhất thời tức giận, nín thở tập trung tinh lực, tuy nhiên qua một lúc từ trong bóng tối nàng lại nghe tiếng bước chân truyền đến.
Lâm Hồi Âm muốn hội tụ tinh lực nhưng phát hiện tiên lực của mình như bị người khác khống chế vậy, không cách nào ngưng tụ. Nhất thời bắt chiếc gối bên cạnh tập trung sức lực ném về tiếng bước chân vang lên.
"Đông..." MỘt tiếng truyền đến, Lâm Hồi Âm đập một cái.
"Triêu Ca" trong bóng tối bước đến vốn dĩ không hề phát ra nửa tiếng kêu đau, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy gối, sau đó không nhanh không chậm cất bước đến gần.
Lâm Hồi Âm lại lục tìm đồ đạc bên cạnh mình, chính nàng cũng không phân biệt được mình túm được thứ gì chỉ là mò được cái gì thì ném về phía "Triêu Ca" cái ấy.
Đến cuối cùng, Lâm Hồi Âm cũng dứt khoát kéo luôn tấm thảm phủ trê người đi/
Dạ Huyền mấy hôm nay không gặp được Hồi Âm, dưới tình thế cấp bách mới nghĩ đến các này. Nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không nghĩ, mình vừa mới xuất hiện đã bị cô gái trên giường ném một đống đồ lộn xộn về phía mình.
Cũng may thương thế đã khôi phục tốt, nếu không muốn tránh né dược những thứ kia mà không gây ra tiếng động thật là một chuyện khó khăn.
Dạ Huyền đứng ở trước giường, mím môi cân nhắc ngôn ngữ một chút. Muốn nói chuyện cùng Lâm Hồi Âm. Nhưng lời trong đầu hắn còn chưa thành hình đã nghe Lâm Hồi Âm lên tiếng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, Ta nói cho ngươi biết giữa chúng ta sóm đã không còn quan hệ, ta không phải THanh Âm, ta là Lâm Hồi Âm, Lâm Hồi Âm ta không muốn làm vật thế thân. Lúc ở trong phòng trức ta đã sớm nói rõ những lời này với ngươi."
Lâm Hồi Âm vừa mới ném đồ xong nên hơi thở vẫn còn hồng hộc, nàng đứng trên giường ngực phập phòng nhưng lời nói ra lại rất suôn, rất có lực.
Càng nói nàng càng thấy tức giận, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
"Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm thì quan hệ giữa hai chúng ta sớm đã phui sạch, những thứ ngươi vì ta chuẩn bị lúc đến thần sơn ta đã trả cho người ba chục ngàn ngân lượng!"
"Ơn cứu mạng của ngươi đối với ta, ta cũng..." Lâm HỒi Âm dừng một chút, cắn chặt răng giọng nói rít lên, nghiến răng nghiến lợi nói: