Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 431: Thượng căng chân hạ cẳng tay tuyên bố(10)




Các một hồi bên trong phòng mới vang lên giọng nói của Dạ Huyền: "Vào đi".

Lâm Hồi ÂM đẩy cửa thì nhìn thấy ngoài cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi làm cây cỏ xanh ngát tả mùi thom, Dạ Huyền ngồi trên giường thần thái có chút bất an, nóng nảy, khi nhìn thấy Lâm Hồi ÂM xuất hiện mới cảm thấy thư giãn hơn một chút. Giống như là yên lòng mà dời người, bình tĩnh nhìn Lâm Hồi Âm bê thuốc đến bên giường mình.

Lâm Hồi Âm còn chưa kịp đưa thuốc đến Dạ Huyền đã vội vàng đưa tay ra nhận.

Nhưng mà Lâm Hồi Âm lại nắm thật chặt chén ngọc trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn Dạ Huyền chằm chằm, cắn môi dưới nói: "Ừm... Hay để ta đút ngươi uống?"

Dạ Huyền sửng sốt hồi lâu, cảm thấy thụ sủng nhược kinh gật đầu một cái.

Lúc này Lâm Hồi Âm mới hớn hở ngồi xuống bên băng ghế cạnh giường Dạ Huyền, khuẩy nhẹ cái muỗng trong chén thuốc sau đó múc từng thìa, chu môi thổi sau đó mới đút đến tận miệng hắn.

Dạ Huyền bị thương không phải lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Hồi Âm chủ động đút thuốc cho hắn.

Nàng ngồi trước mặt hắn, mi mắt rũ xuống chuyên tâm thổi thuốc.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ lẳng lặng len lỏi vào phòng, phủ lên đỉnh đầu cô gái làm tăng thêm nét khả ái.

Trên người nàng tản ra hương thơm nhàn nhạt, xen lẫn với mùi thuốc bay vào hơi thở hắn tạo thành một cỗ mùi thơm rời rạc, hắn cảm thấy thích thích.

Dạ Huyền cảm thấy tát cả các chuyện này đẹp đẽ như mộng vậy, hắn nín thở sợ mình không cẩn thận sẽ phá vỡ bức tranh này.

Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền mím môi không uống thuốc, mi mày nhíu chặt lại, nhỏ giọng lo âu nói: "Dạ Huyền, ngươi không thích ta đút thuốc phải không?"

Lúc này Dạ Huyền mới tỉnh hồn, nhìn mặt nàng một lúc lâu mới chậm rãi há miệng uống thuốc nàng đút cho mình.

Đừng nói là thuốc, cứ coi như là thuốc độc thì hắn cũng cam tâm tình nguyện uống.

Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền cả nửa ngày cũng không nuốt thuốc, càng lo âu hơn, chỉ là ghé sát mặt hắn, cẩn thận quán át một chút sau đó mới nói: "Dạ Huyền, ngươi không thích uống thuốc sao?"

Dạ Huyền lắc đầu một cái: "Không có."

"Phải không?" Lâm Hồi Âm có chút không tin, nàng lại múc lên một muỗng nước thuốc, le đầu lưỡi ra liếm liếm một chút, sắc mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức nhăn nhúm. Nhất thời Lâm Hồi Âm lè lưỡi, số thuốc còn lại được đưa đến bên miệng Dạ huyền.

Vị thuốc kia còn mang theo hương vị đầu lưỡi của nàng, Dạ Huyền ngậm trong miệng có chút lưu luyến mê hồn không thể nào nuốt xuống.

Lâm Hồi Âm cho rằng Dạ Huyền nuốt không trôi nên xem Dạ Huyền nhưu đứa trẻ con mà dụ dỗ: "Thuốc đắng giả tật, chờ ngươi uống thuốc xong ta cho ngươi ăn đường."

Sắc mặt Dạ Huyền ửng đỏ, đè nén lại tâm tình mênh mông, vội vàng nuốt xuống.

Lâm Hồi Âm vui vẻ cong môi cười, sau đó vội vàng múc thêm thuốc đút cho hắn.