Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 4: Ngày thứ nhất của sáu ngày bảy đêm (2)




“Ta nghĩ mình tắm rửa trước, rồi sẽ ăn cơm.”

Nàng muốn tắm rửa. Mấy ngày gần đây, mỗi ngày tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa. Rửa đi hơi thở của tên nam nhân biến thái để lại trên người mình.

“Được.” Ngoài cửa nam nhân phá lệ bàn bạc: “Bây giờ ta phân phó người chuẩn bị nước cho ngươi.”

….

Nước rất nhanh liền chuẩn bị tốt. Sau khi Lâm Hồi Âm đợi người ngoài rời đi, mới miên cưỡng khập khiễng tiêu sái đến trước bồn tắm, đi vào.

Nước nhanh chóng bao vây toàn thân nàng, nước có độ ấm vừa phải, khiến cho toàn thân đau nhức trở nên thư thái.

Lâm Hồi Âm lười biếng khóc ở trong nước, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tinh thần cũng hoảng hốt theo.

Thật ra nàng không phải người nơi đây.

Nàng vốn là một nữ sinh ở thế kỉ 21. Một đêm ngủ, sau khi tỉnh lại, liền vô duyên vô cớ rơi vào trong thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Lúc nàng không biết làm thế nào, vừa gặp phải Chu gia đại thiếu gia Chu Lạc Trần, đem nàng mang về Chu gia, bố trí tốt nhất.

Kỳ thực nàng biết mình rất xinh đẹp, vốn đứng đầu, Chu Lạc Trần làm vậy là có mục đích cả.

Bởi vì nàng không phải người nơi này, nên luôn muốn trở về thế giới của chính mình. Thế nên không cùng nhiều người nơi này liên quan cùng dây dưa.

Nhưng không đợi để nàng hoàn toàn hiểu biết thế giới này như thế nào, rốt cuộc nàng phải làm sao mới có thể trở lại thế giới đầu tiên của mình, nàng liền gặp cảnh ngộ bị bắt cóc đúng vào thời gian ấy.

Cho nên, tuy nàng đã đến đây sáu ngày sáu đêm, nhưng việc nàng làm duy nhất là nghĩ mọi biện pháp để tránh bị bắt cóc.

Chính là, việc bắt cóc kia, muốn tránh cũng không được.

Nàng giống như là một con chuột trắng nhỏ ở trong lồng sắt, lúc đêm khuya đợi mèo tới cửa vồ.

Bên ngoài lại truyền đến một trận đập cửa, quấy nhiễu Lâm Hồi Âm suy nghĩ, nàng không chút để ý hỏi một câu: “Ai?”

“Hồi Âm, nàng đã khỏe sao? Điểm tâm đã lạnh rồi.” Cách cửa, lại truyền đến thanh âm của Chu Lạc Trần.

“Còn không có, lập tức.” Lâm Hồi Âm trả lời.

“Không cần vội vàng, để ta cho người hâm nóng cơm và thức ăn.” Chu Lạc Trần trả lời một câu liền rời đi.

Lúc này toàn thân Lâm Hồi Âm đã có chút sức lực. Nàng rất nhanh đưa tay, dùng sức cọ tới cọ lui trên da thịt của mình.

Thật ra trên người nàng sớm đã không còn để lại hơi thở của nam nhân biến thái kia. Nhưng nàng cảm thấy người mình thật bẩn, tắm như thế nào đều không sạch sẽ.

Lâm Hồi Âm tẩy trừ thật lâu, tắm đến toàn thân phiếm hồng, da thịt trên tay bị bọt nước làm thành nếp nhăn, căn bản thấy rõ ràng không đủ, nàng còn chưa chịu để yên.

Thậm chí, nàng càng ngày càng dùng sức, như muốn bỏ đi một lớp da trên người mình, nàng mới cảm thấy đáy lòng thoải mái hơn nhiều.

Lâm Hồi Âm tắm rửa xong, thời điểm mặc quần áo, Chu Lạc Trần còn cho người tới thúc giục một lần.

Nàng thật sự không quen mặc trang phục cổ, trên người lại đầy dấu vết nam nhân biến thái kia lưu lại, muốn tìm người giúp đỡ cũng không thể, nên chỉ có thể tự mình mặc vào tùy tiện.

Thật vất vả mặc quần áo, đang chuẩn bị thắt đai lung thì cửa phòng lại bị một người đá văng.

Lâm Hồi Âm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Nguyệt đứng ở giữa, biểu tình thờ ơ cúi đầu, tiếp tục thắt đai lưng của mình.

Mộ Dung Nguyệt là biểu muội của Chu Lạc Trần, từ nhỏ vô cùng thích Chu Lạc Trần.