"Tìm lâu như vậy lại để ba chúng ta tìm được các ngươi..."
"Không phải chỉ có hai sao, bây giờ lại thành bốn."
Ba con quái thứ kia nói chuyện với nhau mây câu sau đó nhảy cao lên.
"Ta và Triêu Ca mỗi người phụ trách một con, Hồi Âm ngươi và Liễu Nhiễu đối phó một con, nếu như khong đánh lại nhớ tránh trước." Dạ Huyền đơn giản phân phó vài câu, thì cùng Triêu Ca mỗi người cùng nghênh tiếp một con quái vật.
Con còn lại cứ nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu, sau đó cười một tiếng, tiếng cười quỷ dị. Sau đó nâng bộ vuốt đen thui như mực đánh về phía Liễu Nhiễu.
Liễu Nhiễu nhẹ nhàng lắc người né tránh, miệng thầm nhẩm mấy câu thần chú. Động tác con quái vật kia thay đổi chậm chạp hơn rất nhiều, Lâm Hồi Âm lúc này mới hội tụ tiên lực, xuất vô số chiêu về phía con quái thú kia.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu phối hợp hồi lâu,, sớm đã có sự ăn ý, hai người bọn họ chỉ thử một lần đã biết con quái vật này so với đám yêu mà các nàng chạm phải lúc trước mạnh hơn rất nhiều.
Quái vật kia không biết có yêu thuật bao nhiêu, chỉ là ỷ vào thân mình lo lớn, xuất chiêu cũng không để ý chương pháp, tuy đơn giản nhưng có thể lấy mạng của người khác.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu cố hết sức đối phó, hai người chỉ có thể vừa đánh vừa tránh đòn. Cách đó không xa, Dạ Huyền luôn chú ý đến Lâm Hồi Âm, phát hiện nàng và Liễu Nhiễu càng lúc càng chật vật, cắn răng một cái, nhìn quái vật trước mặt mình gia tăng tiên lực, trực tiếp đánh ngất nó. Sau đó phi thân bay đến trước mặt Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu, giúp họ đối phó con quái vật kia.
Quái thú nhìn anh em mình bị đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất, trở nên điên cuồng không ngừng gầm thét giương nanh múa vuốt nhào đến chỗ Dạ Huyền.
Dạ Huyền lâm nguy không loạn bình tĩnh ứng phó với chiêu thức của quái thú.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu bị sát khí tản ra có chút mờ mịt không mở mắt ra được, liên tục lùi về phía sau.
Lâm Hồi Âm khom người nhìn Dạ Huyền còn Liễu Nhiễu thì thở hổn hển nhìn Triêu Ca.
Mà quái vật vốn bị Dạ huyền đánh ngất bất ngờ mở mắt, thấy lâm Hồi Âm đưa lưng về phía mình cách đó không xa đột nhiên bắn người, giơ móng vuốt màu đen đánh lên đầu Lâm Hồi Âm.
"Hồi Âm, cẩn thận!" Liễu Nhiễu phát hiện điều bất thường nghiêng đầu thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được khẽ hô một tiếng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ tiên khí.
Lâm Hồi Âm nghe Liễu Nhiễu nhắc nhở, kinh ngạc quay đầu lúc này mới cảm nhận được móng vuốt sắc bén đang tấn công mình. Nàng vừa quay đầu đã thấy móng vuốt của quái thú kia đưa đến, đánh thẳng vào mặt mình. Nàng nhất thời ngây người sợ run cứng ngắc đứng tại chỗ không biết nên làm gì.
Dạ Huyền nghe thấy tiếng hét của Liễu Nhiễu, thấy một màn như vậy nhất thời không nghĩ nhiều xoay người một cái động tác nhanh nhẹn nhảy đến bên người Lâm hồi Âm, kéo nàng đang ngây người ra vào ngực mình. Ánh sáng màu đỏ đánh về phía con quái vật đang giương nanh bay về phía Lâm Hồi Âm.
Quái vật kia bị Dạ Huyền chặt đứt mất một cánh tay, không kịp phát ra tiếng gào thét đã ngã xuống đất.