"Uống chén rượu này chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực ra khỏi Tây Lương." Lâm Hồi Âm bỗng thấy ấm áp, ở trong thế giới xa lạ này những người thân cận nhất với nàng cuối cùng cũng đoàn tụ bên nhau, vậy nên giơ chén lên, mở miệng nói: "Các ngươi đều là bạn thân nhất của ta, chúng ta từng vui vẻ từng có nước mắt, bây giờ lại cùng ở trên mảnh đất Tây Lương này. Nhưng mà chúng ta không sợ, chỉ cần chúng ta đoàn kết bất kể có khó khăn thế nào nhất định cũng không thể hao tổn gì khi thoát ra ngoài."
"Đúng, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma!" Liễu Nhiễu cũng giống như Lâm Hồi Âm vậy, kích động mười phần.
"Tới, cạn ly!" Triêu Ca cũng giơ chén lên theo, hăm hở y hệt bọn họ.
Dạ Huyền khong lên tiếng chỉ là cùng đụng chén với ba người kia, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng hốt.
Uống ly rượu này bọn họ chính là bạn thân nhất thế gian này.
Uống ly rượu này bốn người bọn họ sẽ đồng tâm hiệp lực ra khỏi Tây Lương.
Lại một hơi uống cạn, sau đó tâm trạng trở nên hào sảng hơn, bắt đầu nói đến nửa đời mifh, nói về tương lai, nói lên hy vọng.
Sảng khoái ân cừu, tiếu ngạo giang hồ, nói chung đây là những chuyện bọn họ nói với nhau.
Nói không muốn uống nhiều nhưng đến cuối cùng ai cũng có chút hơi say.
Cuối cùng lúc tan cuộc, Liễu Nhiễu đỡ Triêu Ca trở lại phòng, Dạ Huyền đi nhà xí còn Lâm Hồi Âm dọc theo biển hoa trở về phòng. Vừa vặn nhìn thấy Tường Vi uống say nằm trong biển hoa, sắc mặt ửng đỏ miệng lẩm bẩm: "Lại phải ly biệt... Đợi bốn trăm năm mới được gặp lại cuối cùng cũng ly biệt..."
Lâm Hồi Âm cảm thấy nàng hàm hồ có chút không rõ lời, mặc dù nàng không có cảm tình với Tường Vi nhưng cũng không phải đến mức ghét. Vẫn là nhịn không được mà tiến đến đỡ tường vi dậy: "Ngươi khỏe không?"
Tường Vi mở mắt nhìn Lâm Hồi Âm một cái, bật cười khanh khách. Sau đó giống như nói với Lâm Hồi Âm vậy, tự mình lầu bầu: "Ta rốt cuộc cũng gặp được người đàn bà hắn thích... Ta luôn suy nghĩ không biết người kia có hình dáng như thế nào cuối cùng ta c ũng gặp được nàng...."
"Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chán ghết nàng... Ta còn nghĩ sẽ giết chết nàng như vậy thì hắn sẽ không còn yêu người nào nữa, có lẽ sẽ yêu ta. Nhưng mà ta phát hiện, hắn rất tốt... Tốt đến nỗi ta muốn hận cũng không được... Ta không thể giết người đàn bà mà hắn yêu...."
Tường Vi không ngừng lẩm bẩm, Lâm Hồi Âm nghe có chút mơ hồ, không biết lời trong lòng nàng có ý gì, hắn, nàng, nàng... rốt cuộc là những ai.
"Hắn còn nói hắn cưới ta sẽ sợ nàng ủy khuất..."
Tường Vi vừa nói vừa đưa tay bắt chặt cánh tay Lâm Hồi Âm, ánh mắt nàng trở nên cực kỳ tỉnh táo, giống như trong nháy mắt tỉnh rượu vậy, nghiêm túc nhìn Lâm Hồi Âm hỏi: "Ngươi thích Dạ Huyền sao?"
Lâm Hồi Âm bất ngờ bị Tường Vi hỏi vậy nhất thời có chút bần thần.
Nàng thích Dạ Huyền?
Mấy chữ này bắt đầu bay lượn trong đầu nàng.
Nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, luôn một mực cho rằng nàng và Dạ Huyền là bạn. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tư tình nữ nhi ấy...