Không nhịn được, Dạ Huyền thầm thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt tái nhợt của lâm hồi Âm, biết nàng đối kháng với bọn yêu ma đã tiêu hao sức lực rất nhiều. Cho nên càng không có cốt khí lên tiếng quan tâm: "Ngươi nghỉ ngơi một lúc đợt lát tỉnh lại ăn ít gì, bây giờ ta đi chuẩn bị cho ngươi."
"Ừ" Lâm Hồi Âm gật đầu sau đó miễn cưỡng nằm lên giường lần nữa.
Dạ Huyền cúi người thay nàng đắp chăn rồi nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy cả đời này hắn thật sự bại trong tay nàng. Chỉ mấy câu nói nàng làm hắn tức gần chết nhưng cũng vì vài ba câu mà làm hắn bình tĩnh lại, cảm thấy hài lòng.
.......
Lâm Hồi ÂM không ngủ được lâu cũng tỉnh lại.
Trong nhà trống không không có một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.
Nàng không biết rốt cuộc mình đã nằm trên giường bao lâu, chỉ là cảm thấy xương cốt có chút bủn rủn, thấy bên mép giường đặt sẵn một bộ quần áo sạch thì vén chăn xuống giường mang áo quần tử tế.
Ra khỏi phòng lúc này Lâm HỒi Âm mới nhìn rõ nơi bình ở lại, là một viên trang tren núi.
Gỗ đen, trên vách thường có mây dây leo màu xanh, nở hoa nhỏ nhàn nhạt. Còn có vài con bướm ong mật nhanh nhẹn bay tới bay lui. Thực vật ở đây dáng dấp thanh tú, xinh đẹp, cách đó không xa còn có một vườn hoa lớn, hoa xanh hoa đỏ đua nhau khoe sắc.
Sơn trang này tuy kém hơn ở trang viện đông hoang đại lục, nhưng có vẻ an nhàn. Lâm Hồi Âm không nhịn được mà kinh ngạc, ở mảnh đất Tây Lương cằn cỗi này mà cũng có sơn trang đẹp như vậy sao.
Nàng dọc theo hành lang bước ra vườn hoa. Một biển hoa tường vi lớn. Lâm Hồi Âm nhẹ bước đi trong đó, chỉ là vừa đi được vài bước đã thấy hai người đứng ở trong đình giữa vườn hoa.
Dạ Huyền dựa vào lan can, bên người hắn còn có một người đàn bà toàn người khoác áo quần họa tiết hoa tường vi. Mái tóc đen nhánh như mây mù, tóc bối trên đầu da trắng như tuyết, kiều diễm như hoa toàn thân tản ra mị lực làm người khác không thể cự tuyệt.
Người kia bình tĩnh đối diện với Dạ Huyền, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, không biết đang nói gì với hắn.
Dạ Huyền quay lưng về phía Lâm Hồi Âm nên nàng không thể nhìn ra biểu cảm của hắn. Chỉ là nàng nhìn thấy nét kích động trên gương mặt của mỹ nhân kia thì cảm thấy khẳng định Dạ Huyền cũng vui mừng như vậy.
Cô gái kia nâng tay che môi cười một tiếng, sau đó vòng người bước đến bên bàn đá, rót một ly trà đưa đến trước mặt Dạ Huyền/
Dạ Huyền đón lấy, hơi cúi người xuống, lúc này Lâm Hồi ÂM mới nhìn rõ, trên mặt hắn cũng lộ ra môt nụ cười nhàn nhạt. Trong vườn hoa tường vi này nụ cười của hắn càng nổi bật thêm tươi đẹp chói mắt.
Cách một đoạn xa nên Lam HỒi Âm không thể nghe được bọn họ nói gì, chỉ là nhìn môi hai người không ngừng mấp máy trên mặt cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, bỗng Lâm Hồi Âm trở nên hoảng hốt. Cả người ngây ngô run rẩy, làm sao cũng không di chuyển được.
Nàng ngơ ngác nhìn hai người kia tự dưng cảm thấy rất buồn bã...
Cảm giác đó rất lạ, cả đời này nàng chưa bao giờ có, nhưng mà cũng rất hạn chế....