Nàng căn môi dưới, nũng nịu nói: "Bọn chúng muốn ăn ta..."
Chẳng qua vừa nói mấy chữ, Lâm Hồi Âm chống cự quật cường lúc nãy lại đột nhiên biến thành một nữ nhân mềm yếu mỏng manh. Nắm chặt vạt áo của Dạ Huyền, nghĩ đến lúc nay mà sợ đến lạnh run, nước mắt đua nhau chảy xuống: "Bọn chúng muốn móc tim ta ra..."
Nước mắt nàng rơi xuống bàn tay hắn làm lòng hắn đau đớn.
Hắn đặt nàng ngồi lên lưng bạch hổ.
Sau đó đưa tay lau ngang dòng nước mắt, hắn chưa từng nói qua lời yêu, cũng không biết cách dỗ dành người khác. Động tác lau nước mắt có chút vụng về, ngậm miệng nửa ngày cũng không nói ra được lời dỗ dần ngọt ngào, cuối cùng chỉ thốt ra một câu lạnh lùng độc ác mười phần: "Ta giúp người giết chúng!"
Những yêu ma kia nghe Dạ Huyền muốn giết chúng nhao nhao lên liên tục xuất chiêu về phía hắn.
Vô số tia ánh sáng màu đen đánh về phía hai người bọn hắn.
Đàn bà là vậy trước mặt người ngoài có thể kiên cường mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đứng trước người đàn ông của mình thì như một đứa trẻ, yếu ớt vô cùng.
Lúc Lâm Hồi Âm và Triêu Ca ở chung với nhau, nàng hết sức kiên cường nhưng bây giờ trong lúc bất chợt nhìn thấy Dạ Huyền không thể khống chế cảm xúc của mình được mà rơi nước mắt. Bây giờ hắn lại thay nàng lau đi, nàng lại không thể không chế được nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Dạ Huyền thấy hoảng hốt, không biết tại sao nước mắt của nàng lại nhiều vậy. Thầm hận không biết nên giết đám yêu ma kia bao nhiêu lần. Nước mắt nàng chảy ra hắn vội vàng lau sạch, động tác như vậy không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Lúc những chiêu thức của đám yêu ma bay đến, động tác lau nước mắt cho nàng vẫn không dừng lại.
Mắt thấy ánh sáng màu đen sắp tiếp xúc lên thân thể mình và Hồi Âm, Dạ Huyền cũng không thềm liếc mắt một cái, chỉ là đưa nóng tay lên lau dòng nước mắt cho Lâm Hồi Âm, sau dó toàn thân tản ra ánh sáng màu đó, đánh tan luồng khí màu đen kia không còn một móng.
Dạ Huyền cũng không hề lo lắng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Chờ ta giải quyết xong, đánh tiếp."
Giọng điệu của hắn không cao nhưng dùng tiên khí đem lời nói đã vang vọng trong không khí, để đám yêu ma nghe được rất rõ ràng.
Sau đó hắn lại khẩn trương giúp Lâm Hồi Âm lau nước mắt, không hề để đám yêu ma xung quanh vào mắt.
Hắn vốn dĩ là nửa tiên nửa yêu, trong cơ thể hắn có một nửa huyết thống ma tôn, những đám yêu ma kia vốn dĩ không thể làm tổn thương hắn.
Thật lâu sau Lâm Hồi Âm mới ngưng được nước mặt, Dạ Huyền đang ôm nàng lúc này mới chậm rãi xoay người.
Đám yêu ma nhìn người đàn ông áo đỏ hạ xuống từ trên lưng bạch hổ, vốn hơi coi thường nhưng bây giờ hắn quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp như hoa nhất thời toàn bộ đều run rẩy.
Dạ Huyền không thèm nhìn đám yêu ma trước mắt, chỉ là thần giác thay đổi, lộ ra nụ cười càn rỡ, để lộ mấy phần hàn khí. Để người đối diện không lạnh mà run, không chút khách khí mở miệng, giọng điệu trong trẻo: "Muốn ăn nàng?" Ngay sau đó hắn dời tầm mắt, tùy tiện mang theo mấy phần sát khí: "Chỉ bằng mấy người các ngươi, xứng sao?"