Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 347: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (17)




Ngay lúc bọn chúng chạm vào thân thể Triêu Ca thì bất chợt ánh sáng một mũi kiếm đánh tới, tạo thành một vòng tròn bọc Triêu Ca lại, ngăn chặn đám yêu ma kia.

Triêu Ca kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy một bóng người màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Hồi Âm nhìn Triêu Ca toàn thân đều là máu tươi, môi khẽ run run, bàn tay nàng run rẩy một lúc sau mới đỡ cánh tay Triêu Ca dậy, muốn đỡ hắn lên: "Hoàng thái tử, ngươi ổn không?"

Triêu Ca trợn tròn mắt nhìn Lâm Hồi Âm trước mặt, môi khẽ nhếch lên thần thái kinh ngạc, không dám tin nàng lại có thể trốn thoát khỏi hồ lô của hắn.

Hình ảnh kiếm quang vừa rồi là nàng bắn ra sao?

Tiên thuật của nàng từ lúc nàng lại lợi hại như vậy?

Mà lúc này một tầng ánh sáng màu trắng còn không ngừng lưu chuyển quanh người nàng. Mà Triêu Ca cũng giống như được bao bọc ở bên trong, ánh sáng kia giống như tấm bình phong chặn lại vô số đòn công kích của đám yêu ma.

Triêu Ca nhìn một màn này có chút không tưởng tượng nổi nhíu mày một cái, không trả lời vấn đề của nàng mà giọng có chút nghiêm khắc chất vấn: "Làm sao ngươi ra được?"

Triêu Ca nói xong thì phun ra một ngụm máy tươi, nhuộm đỏ cả mái tóc đen của hắn.

"Người đừng nói nữa, để ta mang ngươi đi trước." Lâm Hồi Âm lớn tiếng trả lời một câu, rồi nghiêng đầu nhìn khắp nơi tám hướng đếu là yêu ma, cắn răng cúi người dùng sức rút thân kiếm đang găm trên đùi Triêu Ca ra. Sau đó choàng tay hắn lên vai mình, gánh đỡ trọng lượng cửa hắn nhìn chung quanh lần nữa chọn phương hướng để rời đi.

Nàng ở trong hồ lô dở từng trang sách xem, tìm được khẩu quyết mở hồ lô còn thuận tiện học thêm mấu câu tiên thuật.

Nàng đối với tiên thuật có tài hoa thiên phú, chỉ cần nàng tập trung trong nháy mắt có thể hóa giải hết những tiên thuật lợi hại kia.

Cho nên lúc nàng nhìn thấy những mũi kiếm kia bao vây hắn còn không quên việc cần làm lúc này là ngưng kết kết giới.

Lúc này Triêu Ca đã mệt lả, không có chút khí lực, cả người hoàn toàn dựa vào Lâm Hồi Âm, miễn cưỡng bị nàng kéo về phía trước.

Những yêu ma kia trong chốc lát không thể hóa giải kết giới của Lâm Hồi Âm nhưng vẫn không ngừng xuất từng đạo kiếm về phía hai người bọn họ.

Lâm Hồi Âm nhìn vòng ánh sáng quanh thân lúc mạnh lúc yếu, cố gắng ngưng tụ tiên lực trong cơ thể chống cự mấy đạo kiếm màu đen kia như mưa dồn dập ấp đến, trong lòng thầm kinh hoảng không biết nàng có thể chống cự được bao lâu.

Yêu ma đã nhích đến cần kết giới, tung ma trảo muốn phá nát kết gới, Lâm Hồi Âm lại miễn cưỡng ngưng tụ kiếm quang trong lòng bàn tay đâm ra ngoài.

Tiên lực trong cơ thể Lâm Hồi Âm vốn dĩ rát yêu, nhưng lức nàng từng bị Liên Y chơi xấu, ở giữa không trung rơi xuống, Dạ Huyền cho rằng nàng gặp nguy hiểm nên đã truyền cho nàng một nửa tiên lực. CHo nên lúc này đạo kiếm quang nàng phát ra lực sát thương lại nằm ngoài mức tưởng tượng của nàng.

Nhưng mà những yêu ma kia đã là yêu tinh hàng ngàn hàng vạn năm, sao có thể chết dưới tay Lâm Hồi Âm, trùng trùng điệp điệp vọt tới.