Rừng cây rất lớn giống như không có điểm cuối vậy, trong rừng cực yên tĩnh chỉ có tiếng áo quần Triêu Ca và Lâm Hồi Âm chạy lướt qua va vào cành lá phát ra âm thanh xào xạc.
Chạy được một quãng, thời tiết đang giá rét chợt trở nên oi bức. Trong chóc lát Lâm Hồi Âm và Triêu Ca toàn thân đều là mồ hôi.
Không khí ẩm ướt thêm ói bức để cho con người mất người đến choáng váng. Trong chốc lát Lâm Hồi Âm thở hồng hộc, bước chân không loạng choạng không phân biệt đoực phương hướng cứ chạy theo hướng Triêu Ca kéo đi.
Vừa chạy trốn Triêu Ca vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh. Sắc mặt nghiêm nghị, phòng bị giống như tùy thời sẽ bị mảnh thú tấn công vậy, không chút nào buông lỏng.
Mặc dù Lâm Hồi Âm không biết tại sao Triêu Ca biết có rất nhiều người tiến gần bọn họ. Nhưng nàng cảm thấy cả trái tim như bị không khí xung quanh đè nén vậy, rất khẩn trương ngay cả tốc độ tim đập cũng sắp đạt tới cực hạn.
Phía trước là rừng rậm càng chạy càng gập ghềnh, nhìn bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, tĩnh mịch như vậy thật có chút kinh khủng.
Toàn thân Lâm Hồi Âm cugx trở nên khẩn trương, tay nàng cuộn chặt thành nắm đấu, nhìn Triêu Ca bên cạnh hỏi: "Tại sao lại yên tĩnh như vậy...."
Lời nói của Lâm Hồi Âm còn chưa nói ra rõ thì đã nghe được một âm thanh kỳ lạ truyền đến. Trong lúc này so với lời càng lớn hơn, Triêu Ca đột nhiên ôm nàng vào trong ngức, lấy tốc độ không thể kháng nghị đè nàng lăn bò xuống đất.
Lúc Triêu Ca và Lâm Hồi Âm ngã nhào xuống đất, có chút ánh sáng ác liệt lướt qua trên cơ thể họ, trực tiếp bắn về cây cối phía trước, làm cho cây cối cao lớn ngã ầm ẫm xuống đất, phát ra một trận vang lớn.
"Nơi đó có âm thanh truyền đến, ở phía trước."
"Lão đại nói đó là hoang thái tử đông hoang đại lục, chúng ta phải bắt sống..."
"Nhanh lên đuổi theo...."
Một loạt âm thanh vang lên, Lâm HỒi ÂM chưa hoàn toàn tỉnh hổn đã bị Triêu Ca lôi từ dưới đất dậy chanh vào rừng cây bên trong, nhanh chóng lướt đi.
Nếu đổi lại lúc bình thường, đừng nói là đường núi gập ghềnh mà ngay cả đường bằng phẳng thì Lâm HỒi Âm cũng chẳng chạy được bao lâu. Nhưng ở Thần Sơn tập luyện chạy bộ trong rừng trúc mỗi sáng làm nàng bây giờ gặp nguy hiểm cũng trỏ nên nhanh nhẹn hơn. Trong quá trình chạy, tốc độ của Triêu Ca không hề giảm xuống, đôi lúc gặp đoạn đường khó đi chỉ cần hắn dùng sức kéo một cái thì nàng có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng mà Triêu Ca và Lâm Hồi Âm chạy chưa được xa thì cảm tháy sương mù màu đen ập đến, Triêu Ca lạnh lùng phân phó một câu: "Ngừng hô hấp." Sau đó bắt Lâm HỒi Âm chạy về phía trước.
Hắn không phân biệt rõ đám người kia có bao nhiêu yêu ma sát khí, bây giờ tiên lực hắn chưa đủ không thể tùy tiện tiêu hao. PHải đảm bảo thời khắc mấu chốt sử dụng những tiên lực kia làm đòn chí mạng.
Toàn bộ trong rừng cây không còn yên tĩnh nữa, Lâm HỒi Âm rõ ràng nghe thấy tiếng va chạm xào xạc ở sau lưng. Những âm thanh kia giống như tiếng gọi từ địa ngục vậy.