Cái nhìn đó làm lòng Triêu Ca đau đớn, động tác trong tay cứng đờ, nắm thật chặt cái áo, đưa một vòng trong không trung rốt cuộc dừng lại trước mặt Lâm Hồi Âm, nhàn nhạt mở miệng: "Khoác vào đi."
Lúc này thần giác Lâm Hồi Âm mới buông lỏng một chú, nhìn triêu ca chỉ còn lại cái áo mỏng manh, lắc đầu nói: "Không cần đâu, cảm ơn nhiều."
Khuôn mặt tuấn nhã của Triêu Ca sau khi nghe xong câu này thì trở nên khó coi. Con người co lại, bàn tay đang cầm áo run nhẹ mốt cái, sau đó nhìn quần áo của mình rồi không nói gì cúi người phủ lên người Lâm Hồi Âm. Còn không quên gài lại áo cho nàng.
Hắn cũng không vội đứng đậy mà suy trì tư thế cúi người như vậy. Khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lâm Hồi Âm, hắn âm trầm nói: "Hồi Âm, không phải ta cố ý mạo phạm ngươi, ngươi không cần phòng bị ta như vậy. Bây giờ ta rất tỉnh táo, chuyện như lúc nãy sẽ không xảy ra nữa. Ngươi một thân một mình, tiên thuật lại khong đủ cao mình, bây giờ ở Tây Lương nhất định không trốn thoát được. Cho nên trước ở chỗ này chúng ta phải đoàn kết. Ta biết giữa ngươi và ta có ngăn cách, nhưng hiện tại đang ở Tây Lương mâu thuẫn kia tạm thời gác sang một bên được không? Đợi rời khỏi Tây Lương rồi tính tiếp."
Lời nói của Triêu Ca quá đúng làm Lâm HỒi Âm không có cơ hội phản kháng: HƠn nữa chúng ta không thể nào chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, nên ta không muốn lát nữa ngươi bị sốt, đến lúc chạy trốn sẽ liên lụy cả hai người."
Lâm Hồi Âm mím môi, vốn nàng định đưa áo trả lại cho hắn nhưng nghe vậy động tác cũng dừng lại, đúng như hắn nói lúc này nàng nên để mọi chuyện chu toàn.
Trước mắt sinh tử nàng phải bỏ qua ân oán trước đây với Triêu Ca.
Mà lúc này, ở Tây Lương khắp nơi đều nguy hiểm này nàng chỉ có thể tin cậy vào hắn.
Mặc dù không nghĩ sẽ dựa dẫm hắn nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Triêu Ca thấy Lâm Hồi Âm không gỡ áo quần mình xuống thì mới chậm rãi đứng dậy nhìn xng quanh một chút rồi quanh đầu nhìn Lâm Hồi Âm, ánh mắt thật sâu: "Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."
Câu nói kia của hắn vừa kiên quyết, vừa chắc chắn.
Nghe thế đáy lòng Lâm Hồi Âm cũng chấn động một cái, nhìn Triêu Ca khẽ gật đầu xem như đồng ý với đề nghị của hắn.
Lúc này Triêu Ca mới quay về chỗ ngồi của mình, nhắm mắt lại tiếp tục triển khai tiên khí, bài trừ độc tính trong cơ thể.
Lâm Hồi Âm bọc trong quần áo của Triêu Ca, cuộn tròn thân thể, nhắm mắt lại nhưng lần này nàng không hề ngủ.
Cây trong rừng an tĩnh đến quỷ dị, ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có, làm cho lòng người sợ hãi đến khó hiểu.
Thời gian cứ tí tách trôi qua, không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm giống như đang mơ màng ngủ lại nghe Triêu Ca gọi tên mình. Lúc nàng vừa mở mắt thì hắn đã nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng chạy vào trong rừng sâu.
"CÓ rất nhiều người đến, chạy mau."
Lâm Hồi Âm giật mình ngẩng đầu nhìn thần sắc nghiêm túc của Triêu Ca. Nàng thức thời mà giữ im lặng, mặc cho hắn kéo mình chạy như điên