Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 330: Chỉ là cưỡng ép ngươi trở về (20)




Lâm Hồi Âm trở thành đàn bà của Triêu Ca, Dạ Huyền là tạp chủng tiên yêu sợ là không thể hàn gắn vết rạn nứt với Triêu Ca, lần nữa đối nghịch nhau đến sống chết.

Cho nên bất kể cuối cùng kết quả như thế nào thì đối với nàng đều tốt!

Tốt nhất lần này nên để Triêu Ca chết ở Tây Lương, Dạ Huyền nhất định không thể ngồi lên ngôi vị kế thừa đông hoang đại lục. Mà đưa trẻ nàng sinh bất kể như thế nào cũng có thể thành vương.

Đến khi đó nàng không cần nhìn sắc mặt của tiên đế nữa, trực tiếp giết chết hắn nàng chính là hoàng thái hậu của đông hoang đại lục chí cao vô thượng!

Tiên phi nghĩ đến đây cong môi lên, cả khuôn mặt hiện lên vẻ mong đợi.

*********

Tây Lương không có mặt trời cũng không có trăng sao để cho người ta không phân biệt được ngày hay đêm, nhưng lại có ánh sáng.

Đó là ánh sáng ma tôn Tây Lương ban cho vùng đất này.

Tây Lương không sầm uất giầu có như đông hoang đại lục. Cằn cỗi, không phải sa mạc núi lửa thì cũng là rừng rậm dày đặc ương mù. Hay chính là những núi băng. Mặc dù như thế vẫn có cugn điện được xây lên, trong hoàn cảnh tồi tệ này những cung điện kia phát ra ánh sáng quỷ dị vô cùng.

Ban đầu Tây Lương là nói tiên giới dùng để giết nghịch tặc và mãnh thú, chỗ đó có quá nhiều sát khí nên hình thành yêu ma quỷ quái. Khi đó Tây Lương khắp nơi hỗn loạn, không có ánh sáng là một mảnh đen mịch.

Mãi đến khi chiến thần ma tôn từ tiên giới đến mới làm Tây Lương trở nên bức khí hùng vĩ như vậy.

Ma tôn vốn dĩ là tiên nhưng cuối cùng lại biến thành ma đối đầu với tiên, mấy ngàn năm qua chiến tranh không ngừng.

Đến thời tiên đế thứ một ngàn năm trăm năm thì ma tôn rốt cuộc bị phông ấn. Rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng đến bây giờ đã qua hai nghìn năm ma tôn vẫn chưa thức tỉnh.

.........

Lâm Hồi Âm tỉnh lại, còn chưa mở mắt nhưng cẩm thấy xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Đó là một cảm giác trống trải, không có tiếng gió không chút ồn ào. Thậm chí nàng nhắm mắt lại dùng hết sức để nghe chỉ nghe được tiếng nước chảy tí tách từ rất xa truyền đến.

Lâm Hồi Âm có chút mờ mịt, phát hiện như mình đang ở trong sâu thẳm, ánh sáng rất tối làm nàng không nhìn rõ là mình đang ở đâu. Qua hồi lâu lúc thị giác đã thích ứng nàng mới loáng thoáng nhìn được khung cảnh chung quanh.

Là một rừng cây lá cây đều là màu xanh đen, cành lá đen lớn giống như rừng rậm nhiệt đới vậy.

Mà nàng đang nằm trên đất.

Giật giật cơ thể, giùng giằng từ dưới đất đứng lên, nàng vừa nghiêng đầu thfi thấy Triêu Ca nằm bên cạnh.

Hắn nhắm mắt lại, không biết là hôn mê hay ngủ say.

Lâm Hồi Âm không biết tại sao mình lại đến nơi xa lạ này, nhưng bây giờ nhìn thấy người quen, đáy lòng cũng an tâm hơn một chút. Nên đưa tay ra đẩy ngực Triêu Ca, gọi: "Hoàng thái tử, hoàng thái tử?"

Triêu Ca nhíu chặt mi tâm, mơ hồ mở mắt, hắn còn chưa mở mắt đã phát hiện vật gì đó trôi từ miệng mình xuống bụng.

Sau đó một luồng khí nóng nhanh chóng lan ra khắp cơ thể để cho hô hấp của hắn trở nên nặng nề, sắc mặt đỏ nhạt.

Lâm Hồi Âm nhận ra Triêu Ca có chút không đúng, thấp giọng hỏi: "Hoàng thái tử, ngươi sao thế?"