Ánh mắt Lâm Hồi Âm sáng lên, không có một người đàn ông nào sau khi bị một người đàn bà mạnh bạo mà không tức giận.
Huống chi Dạ Huyền còn là một người đàn ông cao ngạo như vậy.
CƠn giận của hắn khẳng định là vì bị nàng mạnh bạo.
Lâm Hồi Âm nghĩ tới đây nên nhìn Dạ Huyền nên càng cong môi hơn: "Ta biết ngươi bây giờ rất tức giận, ta cũng biết đối với một người đàn ông mà nói, ta làm những chuyện kia, thật sự rất quá đáng, nhưng màng ngươi phải biết ta là phụ nữ, ngươi là đàn ông, bất kể ai mạnh bạo ai thì nói tóm lại người thua thiệt vẫn là đàn bà, ta cũng không thèm để ý, ngươi cũng không cần thiết phải khó chịu như vậy, đúng không?"
Lâm Hồi Âm nghĩ càng nói Dạ Huyền càng tức giận.
Chẳng qua hắn cảm thấy một câu ta không thèm để ý kia của nàng như một con dao hung hãn đâm mạnh vào trái tim hắn.
Nàng nói hắn khó chịu không buông?
Nếu đối phương không phải là nàng thì hắn cần gì phải như vậy?
Lâm Hồi Âm thật sự không biết phải làm thế nào, chẳng qua là mơ mắt ra. Thì thấy khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn dán chặt lên mặt mình, ánh mắt hắn lạnh như băng, môi mím chặt, lời nói thêm ác liệt, truyền tới: "Ngươi nói ta cứ níu lấy không buông phải không?"
Lâm HỒi Âm hoảng sợ theo bản năng đưa tay lên muốn đẩy Dạ Huyền ra.
Nhưng mà Dạ Huyền nhanh chóng giữa eo nàng lại, nhốt nàng trong lòng ngực mình, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Lâm HỒi Âm cảm thấy Dạ Huyền tối nay có chút khó hiểu, rõ ràng người chịu ủy khuất là nàng làm sao bây giờ giống như nàng mới là người có lỗi vậy.
Lâm Hồi Âm nâng cằm lên, nhìn Dạ Huyền, giọng nói run rẩy. Nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ: "Ngươi tức giận gì vậy? Ta nói gì sai sao? HÔm qua ta với ngươi đơn giản chỉ là chuyện nam nữ, bây giờ đã xong thì hết chuyện, nếu ngươi cảm thấy hôm qua là ta cường bạo ngươi, đáy lòng không thoải mái thì hãy cưỡng ép ta lại đi.
Chuyện nam nữ... Những lời nói của nàng ghim thẳng vào lòng Dạ Huyền để cho da thịt hắn đầm đìa máu, cứ như bị người khác móc ra ném xuống đất vậy.
Hắn cứ tưởng rằng chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn thì hắn có thể chịu để nàng cường bạo.
Nhưng hắn lại phát hiện, hắn không thể nào chịu được, nàng vẫn cứ mãi không để ý đến thần thái của hắn.
Hắn và nàng làm tình với nhau là một chuyện thần thánh nhu vậy nhưng nàng là đã coi thường, giống như là coi thường tấm lòng của hắn vậy.
Hắn giận nàng.
Không biết có phải nhẫn nhịn quá nhiều, bì đèn nén quá lâu hay không, không biết có người nào mà không biết oán hận hay không, đáy lòng hắn có chút không cam lòng.
Không cam lòng, hắn đối tốt với nàng như vậy mà nàng lại không thèm liếc hắn một cái.
Dạ Huyền siết chặt cánh tay trên eo Lâm Hồi Âm, bởi vì dùng sức mà khớp xương trắng bạch, gân xanh lộ rõ, mặt hắn căng cứng không hề có chút nhiệt độ nào, chẳng qua là nhìn nàng, chậm rãi gật đầu một cái, tự giễu nói: "Được, rất được."
Lâm HỒi Âm cũng không biết ý tứ trong lời nói của hắn, cả người bi hắn nâng lên, nhanh chóng xoay người ép nàng xuống giường.