Hắn đưa tay sờ chỗ nằm đó, phát hiện hơi lạnh chắc chắn Lâm Hồi Âm đã rời đi một lúc.
Hắn bỗng cảm thấy có chút mất mác, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngồi dậy, nhìn quần áo đã bị nàng xé nát thì dứt khoát lấy ga trải giường của nàng bọc người lại, nhẩm một câu khẩu quyết nhanh chóng trở về phòng.
Thật ra hắn không phải không lo lắng, hắn biết Lâm Hồi Âm không muốn cùng hắn làm chuyện đó, đêm sinh nhật Triêu Ca nàng đã cự tuyệt hắn.
Nhưng đêm qua hắn không nhịn được cứ như vậy mây mưa với nàng, bây giờ nàng tỉnh lại phát hiện gạo đã nấu thành cơm, có thể nào nàng sẽ giận hắn không? Cảm thấy hắn thừa lúc người khác gặp nguy?
Bất kể nàng giận hay không hắn cũng muốn tìm nàng, nhưng lúc Dạ Huyền đi tới rừng trúc, nhìn quanh một lượt lại không thấy Lâm Hồi Âm đâu. Hắn cau mày, vội vàng bước hai bước đến trước mặt Liễu Nhiễu cách đó không xa sánh vai cùng nàng. Lúc này bọn họ đã chạy được một nén nhang, Dạ Huyền sắc mặt vẫn rất ổn định, không đỏ mặt cũng không thở mạnh hỏi Liễu Nhiễu: "Hồi Âm đâu?"
Đêm qua sau khi Liễu Nhiễu cùng Triêu Ca mây mưa, bởi vì là lần đầu tiên nên bước chạy có chút xốc xếch, chẳng qua cố cắn răng chịu đựng. Bây giờ lại nghe giọng nói của Dạ Huyền, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tư thế không chút mệt mỏi kia, giọng điệu bực bội: "Không biết."
Dừng một chút, Liễu Nhiễu chạy thêm hai bước lại nói: "Lúc ta đến đã không nhìn thấy nàng."
Dạ Huyền nhíu mày sắc mặt trở nên phức tạp. Liễu Nhiễu thận trọng không nhịn được mà hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
Dạ Huyền nhìn Liễu Nhiễu lắc đầu rồi im lặng, chỉ là chậm rãi thả bước chân lùi về phía sau.
Sau khi chạy bộ xong mọi người tập trung trong rừng trúc. Chưa bao giờ trong lúc chạy bộ mà Triêu Ca xuất hiện cả. Có thể bởi vì hôm qua say rượu nên sắc mặt tái nhợt, toàn thân áo trắng phiêu dật như tiên, ngọc thụ lâm phong đứng trên một cây trúc, ánh mắt không nóng không lạnh.
Ngũ sư huynh tỏ ý mọi người tan cuộc đi ăn sáng, cả đám đệ tử từng nhóm trước sau rời đi, lúc đi ngang qua Triêu Ca còn rất lễ độ lên tiếng chào: "Đại sư huynh ngày tốt."
Triêu Ca chỉ gật nhẹ đầu một cái không có biểu cảm gì đặc biệt.
Duy chỉ có Dạ Huyền là khác, cũng không thèm nhìn Triêu Ca một cái, giống như trong rừng trúc vốn dĩ không có sự tồn tại của người đó vậy, mắt cứ nhìn thẳng mà bước qua.
Liễu Nhiễu ở sau lưng Dạ Huyền lúc nhìn thấy Triêu Ca trong đầu lại nhớ đến chuyện tối qua của hai người, trái tim đập nhanh dời mắt đi chỗ khác, không dám liếc Triêu Ca một cái.
Nàng cố gắng giữ tốt tâm trạng, lúc đi ngang qua chỗ Triêu Ca mới ngẩng đầu nhìn Triêu Ca...