Liễu Nhiễu ngắm nhìn Triêu Ca đến có chút nhập thần, sau đó lại nhàn nhạt nở một nụ cười, nàng chưa bao giờ hy vọng có thể nắm tay hắn. Chỉ là hy vọng sẽ có một ngày có thể giúp hắn bảo vệ thiên hạ chúng sanh này.
Lòng hắn có thiên hạ nàng liền yêu thiên hạ của hắn, hắn yêu Hồi Âm nàng luôn tận tâm giúp hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Liễu Nhiễu nhận được thời gian không còn sớm, mà Triêu Ca tựa hồ như ngủ say. Lúc này nàng mới yên tâm đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỉ là lúc vừa đứng dậy cổ tay nàng đã bị hắn bắt lại, Liễu Nhiễu cứng đờ cúi đầu nhìn tay hắn đang nắm chặt cổ tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thanh Âm, Thanh Âm..."
Đáy lòng Liễu Nhiễu đau nhói do dự một chút lại ngồi xuống mép giường lần nữa, đưa tay đắp lại chăn cho hắn, sau đó lau mồ hôi đổ ra trên trán hắn, thấp giọng nói: "Ta ở đây..."
Triêu Ca say không phân biệt được thực ảo chỉ là nghe thấy có tiếng đáp trả nên cho rằng Thanh Âm trở lại. Đột nhiên kéo Liễu Nhiễu ngã xuống lòng ngực mình xoay người một cái đặt nàng ở dưới thân.
Liễu Nhiễu nhất thời mềm nhũn.
Nàng quên mất mình phải chống cự, chỉ là sững sờ nhìn Triêu Ca, sau đó nhìn môi hắn từ từ dán xuống môi nàng.
Môi của hắn lạnh như băng, nhưng cảm thấy tê tê từ bên tai nhanh chóng lan khắp cơ thể nàng.
Liễu Nhiễu mở to mắt nàng cảm nhận được nụ hôn của hắn rất mãnh liệt sau đó hắn xé áo quần trên người nàng ra, chạm vào da thịt nàng.
Toàn thân nàng run rẩy một cái, nhưng không hề phản kháng chỉ là cứng ngắc nhìn Triêu Ca, nhưng lại giống như là hắn không nhìn thấy vậy. Mặc cho hắn ta tùy ý cởi từng món đồ trên người nàng xuống không còn một mảnh. Sau đó nàng cảm nhận được hắn xâm nhập vào cơ thể mình.
Liễu Nhiễu cảm thấy đau, tay cuộn chặt thành nắm đấm cố nến lại cảm giác đau đớn mặc cho hắn ta thỏa sức triền miên.
Lúc Triêu Ca kết thúc nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đáy lòng dường như cảm thấy thỏa mãi nhưng một giây kế tiếp lại nghe hắn nói: "Thanh Âm, ta thích ngươi..."
Giống như có một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng vậy làm cho tay chân nàng lạnh băng.
Liễu Nhiễu nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm giác được Triêu Ca ôm vào lòng ngực, còn hắn thì yên tĩnh giống như đã ngủ.
Liễu Nhiễu cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng vậy, rất không chân thật. Qua một hồi lâu nàng mới vội vàng đứng dậy mang lại quần áo sau đó nhìn Triêu Ca trên giường, lại lượm quần áo thay hắn mặc vào. Nhìn vệt máu đỏ chói mắt trên giường đáy lòng Liễu Nhiễu run lên nên cắn răng sau đó đọc thuật làm sạch, đánh tan hết không còn một chút bẩn.
Ngay sau đó nàng lại chậm rãi đứng cạnh mép giường, nhìn chằm chằm Triêu Ca một hồi, rồi nhắm mặt lại để tay lên mi tâm hắn đọc thần chú, phong ấn những chuyện mới vừa xảy ra trong đầu hắn.
Hoàng thái tử say rượu nên thần trí mới mơ hồ. Mà nàng lại không kháng cự, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nếu hắn tỉnh lại biết bọn họ xảy ra chuyện này nhất định sẽ không tha cho nàng.