284. Nàng ghen sao?[4]
Triều Ca nhìn Lâm Hồi Âm, nàng không dám dẫm hẳn chân xuống đất, chỉ kiễng mũo chân, thoạt nhìn khập khà khập khiễng.
Nhưng dù vậy, nàng cũng không nhận sự hỗ trợ của hắn.
Hắn nhớ, sau khi hắn cứu nàng ra khỏi cung điện của Dạ Huyền, nàng cầm tay hắn, vội vàng hỏi, nếu nàng bị Dạ Huyền đuổi giết thì phải làm sao bây giờ, nàng còn nắm ống tay áo hắn, muốn hắn giúp, đưa nàng về nhà....... Kho ấy, tựa hồ nàng đã coi hắn là vị cứu tinh duy nhất trên thế gian này.
Triều Ca cảm thấy trái tim mình như bị cái gì siết chặt, khó chịu đến mức không thể hít thở, vẻ mặt bình tĩnh nhất quán có chút vặn vẹo, khóe mắt hắn bắt đầu phiếm hồng.
......
Lâm Hồi Âm trở lại phòng, tâm tình buồn bực, nàng khó chịu nằm trên giường, mở trừng mắt mãi cho đến hừng đông.
Sau khi sinh nhật của Triều Ca qua đi, toàn bộ Thần sơn lại quay về theo quy luật, sáng sớm chạy bộ, Lâm Hồi Âm bị thương ở chương, đương nhiên là không thể chạy, nhưng vẫn đi báo danh.
Buổi sáng học ở atinh Điện, thiếu đi Liên Y, toàn bộ phòng học nhưng thật ra im lặng không ít, không có ai đắc ý dào dạt khoe khoang, toàn bộ phòng học có vẻ nặng nề, Lâm Hồi Âm mất ngủ cả tối hôm qua, hôm nay đi học thì nằm bẹp trên bàn ngủ đến khi hết giờ.
Buổi chiều học tiên thuật ở giáo trường, người giảng bài là Triều Ca, mà Lâm Hồi Âm bị đau chân nên chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn mọi người ngự kiếm phi hành.
Dạ Huyền cũng không thèm để tâm đến giờ học, vừa giải tán liền không coi ai ra gì mà đi đến chỗ Lâm Hồi Âm, sau đó trước mắt bao người, tư thái huyễn hoặc ngồi xổm trước mặt nàng, vươn tay xốc váy Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm cả kinh, theo bản năng vươn tay đi ngăn cản Dạ Huyền, Dạ Huyền còn nhanh hơn cả nàng, đã cởi ra giày, bàn tay nắm chân nàng cẩn thận xem, sau đó mang giày lại cho nàng, ngẩng đầu, cười nhạt, tuyệt đại tao nhã nói:“Hình như tốt lên nhiều rồi.”
Nàng hoảng hốt, vội lảng sang chủ đề khác:“Sáng nay sư huynh nói cuối năm có trận đấu, khảo hạch thành tích của tân sinh. Ta cảm thấy lần này ta lại đứng thứ nhất từ dưới lên rồi.” Lâm Hồi Âm rũ mắt, chỉ vào chân mình, vẻ mặt tiếc nuối:“Ngươi nói xem, nếu trước khi khảo hạch mà chân ta bị thương thì tốt biết bao!”
Dạ Huyền bị Lâm Hồi Âm chọc cười, hắn cười là từ khoé mắt đuôi mày, dần dần rơi xuống phiến môi, thoạt nhìn giống như hoa tháng ba nở rộ.
Lâm Hồi Âm thấy thần, qua một lát, nàng liền cười ha ha, ghé vào tai Dạ Huyền, nói:“Bất quá nếu ngươi đếm ngược thứ nhất, ta có thể cam đoan ít nhất ta là đếm ngược thứ hai.”