255. Ta có thể hôn ngươi không?[5]
Dạ Huyền như phát hiện nàng khẩn trương, truyền âm pháp nói với nàng:“Đừng gấp, họ đều nhìn không tới ngươi. Đứng ở chỗ này giúp ta canh chừng, đừng lộn xộn, nếu không ta sẽ tìm không thấy ngươi đâu.”
Thời gian trồi qua, Dạ Huyền còn chưa đi ra, Lâm Hồi Âm đứng ở cửa, băt đầu sốt ruột.
Qua một trận, nàng không đợi được Dạ Huyền, lại đợi được Liên Y, nàng ta vừa tắm xong.
Lâm Hồi Âm trơ mắt nhìn mái tóc ướt sũng của Liên Y được lau khô, Dạ Huyền còn chưa ra, nàng có chút lo lắng.
Đêm nay là sinh nhật hoàng thái tử Triều Ca, Liên Y rất nghiêm khắc với dáng vẻ của mình, trang điểm toàn bộ, không tìm ra điểm tỳ vết.
Lâm Hồi Âm cảm thấy ngồi mệt, rõ ràng đặt mông ngồi ở trên, đầu dựa vách tường, chán muốn chết, đảo mắt, thứ thú vị duy nhất là Liên Y đang trang điểm, nhìn trong chốc lát, Lâm Hồi Âm nhịn không được mã mệt rã rời, nâng tay che miệng, lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Lâm Hồi Âm cũng không biết mình nhắm mắt bao lâu, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy Liên Y nói:“Tóc không cần cuốn lên đâu, buông xuống đi."
Lâm Hồi Âm mở to mắt, thấy liên Y đã đứng lên, khoác ái choàng, nhìn mình trong gương mà rất vừa lòng:“Theo ta tới nội đường thay quần áo.”
Nói xong, liền xoay người.
Lâm Hồi Âm dựng tóc gáy, nàng vội vàng đứng lên, cả người còn chưa đứng vững đã bị một đường lực đạo trực tiếp bắt vào nội đường.
Lâm Hồi Âm không thấy người ẩn thân ở đâu, cũng không biết rốt cuộc Dạ Huyền đang làm cái gì, chính là sau khi đứng ổn định, liền ngó đầu, nhìn về phía ngoại điện, thị nữ cầm hộp son không biết tại sao lại nghiêng người, đụng vào Liên Y đang đi vào nội đường, son trong tay dính lên mặt nàng ta.