Qua một hồi, vốn nàng là người tới mượn lại không biết mở miệng như thế nào, cảm thấy rất thẹn thùng, Sau đó nâng mí mắt len lén quan sát Dạ Huyền một chút, phát hiện sắc mặt hắn an tĩnh, không hề có chút nóng vội nào, không biết tại sao, nàng lại cảm thấy an lòng hơn, đáy lòng cảm giác ấm áp, cắn môi dưới một cái, giọng có chút yếu ớt đích nói: "Ta... Ta còn phiền ngươi giúp ta một lần nữa."
Dạ Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải là bởi vì Triêu Ca mà khổ sở, là tới tìm hắn giúp, mi mắt hắn nhất thời giãn ra làm dung nhan càng thêmxinh đẹp: " Được, ngươi nói đi."
Hắn nói rất sảng khoái, để cho Lâm Hồi Âm cảm thấy có chút tội lỗi, nàng và hắn mặc dù được coi là bằng hữu, nhưng mà nàng chưa bao giờ giúp hắn việc gì, bây giờ lại năm lần bảy lượt tới làm phiền hắn.
Nàng cúi đầu, giọng nói có chút run run mềm nhũn, rất nhỏ, nhưng vẫn để cho hắn nghe được rõ ràng, là một tiếng: "Cám ơn."
Ánh mắt Dạ Huyền có chút ảm đạm, hắn không cần nàng cám ơn, nàng gặp phải khó khăn có thể tới tìm hắn để cầu cứ, hắn vui mừng không dứt. Nàng khách khí như vậy để cho hắn cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất xa xôi, hắn vạn phần không thích như vậy.
Nhưng Dạ Huyền lại không hề để lộ ra nửa điểm không thích, chẳng qua câu môi cười một tiếng: "Không cần cám ơn, ta đã nói chúng ta là bạn, nếu cần, ta tự nguyện hết sức tương trợ, bất kể sinh tử."
Mặc dù như vậy, Lâm Hồi Âm vẫn có chút bất an, nàng cúi đầu, trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng mở miệng: "Ta muốn mượn tiền."
Lâm Hồi Âm sau khi nói xong, cũng không dám nhìn Dạ Huyền một cái.
Đến hô hấp cũng lập tức dừng lại.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng đi mượn tiền... Ở hiện đại, xuất thân của nàng không tệ, chưa bao giờ trải qua tình huống bị thiếu tiền.
Lời nàng nói ra cũng đã được một lúc nhưng không hề có tiếng đáp trả, Lâm Hồi Âm khẩn trương, lại đợi một lúc, phát hiện vẫn là không có tiếng trả lời, nàng nhất thời cảm thấy mình rất mất mặt.
Nếu là những chuyện khác xin giúp đỡ mà bị cự tuyệt thì cũng tốt, nhưng mà mượn tiền.... Lâm Hồi Âm không nhịn được khẽ cắn răng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là khổ não, nàng do dự một chút, lại lên tiếng nói: "Nếu như quả thực rất phiền toái, cũng không cần..."
Như cũ vẫn không có câu trả lời, nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện trước mặt mình đã không còn ai, đáy lòng nàng chợt lạnh, nên buồn bã trở về phòng của mình còn chưa đi được hai bước đã nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên, nàng nghiêng đầu, thấy Dạ Huyền cầm trong tay một chồng ngân phiếu thật dầy đi về phía nàng.
Lâm Hồi Âm sững sốt một chút, liền cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Dạ Huyền dừng trước mặt nàng, đưa ngân phiếu tới trước mặt nàng: "Ta chỉ có ngần này, ngươi xem có đủ hay không, nếu như không đủ, ta sẽ kiếm thêm cho người."
Kia ngân phiếu một tấm đáng giá vạn lượng, đó là một chồng rất dày, sợ là không dưới mấy trăm ngàn lượng bạc.
Nàng cho tới bây giờ không biết, Nhị hoàng tử đông hoang đại lục lại mang theo nhiều tiền trong người như vậy.
Nhất thời vội vàng khoát tay, lắc đầu, nói: "Ta không cần nhiều như vậy!"
Dạ Huyền nhíu mày một cái, có chút không hiểu nhìn Lâm Hồi Âm, sau đó rút ra một tờ, đưa số dư còn tới trước mặt Lâm Hồi Âm lần nữa: "Như vậy thì không nhiều lắm chứ?"