Nàng vốn tưởng trên thế giới này người tàn nhẫn nhất là Dạ Huyền, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, thật ra Dạ Huyền chỉ lấy tính mạng của người khác, còn Triêu Ca mới thật sự tàn nhẫn, lời hắn nói ra khiến người ta sống không bằng chết.
Ngay bây giờ đến lời nói hắn cũng keo kiệt.
Trực tiếp đánh tan một chút hy vọng trong lòng nàng thành mây khói!
Mới vừa rồi nàng nghe hắn nói những lời khó nghe như vậy thật sự rất đau khổ. Nhưng bây giờ nàng lại chỉ cong môi, nhàn nhạt cười.
"Thật xin lỗi." Triêu Ca lên tiếng, lại nói ra một lời áy náy. Cái tát kia là do hắn quá xúc động, không kịp khống chế suy nghĩ.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
"Ngươi không cần lo lắng trên thế giới này một thân một mình, nếu ngươi có khó khăn gì ta vẫn sẽ giúp ngươi."
Lâm Hồi Âm cảm thấy những lời này của Triêu Ca cực kỳ buồn cười. Dù cho Lâm Hồi Âm nàng bị người ta đuổi giết cũng không cần hắn thương hại bảo vệ cho nàng!
Cuối cùng cũng vì náng quá ngây thơ cứ đơn thuần cho là cảm giác của mình đúng, thật không ngờ tất cả đều sai.
Nàng cũng chưa kịp làm gì lại xảy ra một màn như vậy thật cảm thấy tức cười.
Lâm Hồi Âm nắm chặt cái vòng đậu đỏ, đáy lòng thoáng chút vui mừng.
May mà chuyện này xảy ra trước sinh nhật hắn chứ không phải sau, chưa đưa ra lễ vật cho tình yêu ấm áp của người thiếu nữ.
Khi ấy mới thật sự khôi hài.
"Ta không cần." Lâm Hồi Âm nhìn bóng tối trước mắt, nhìn thẳng vào một vị trí, không biết có phải mắt hắn hay không chỉ là giọng nói rất kiên quyết: "Ta là Hồi Âm không phải Thanh Âm. Dù ngàn năm trước ngươi và Thanh Âm đã xảy ra chuyện gì, hoặc là ngươi nợ nàng cái gì cũng không liên quan đến ta. Ngươi không cần vì ta là nàng chuyển thế mà bù đắp cho ta. Ta không cần sự bố thí ấy."
Nàng không cần.
Lâm Hồi Âm không phải là người thế thân.
Thứ nàng cần là tình cảm từ đáy lòng đối phương chứ không phải là vì chuyện gì, vì ai mà đối tốt với nàng.
"Không phải bố thí..." Lời nói của Triêu Ca cứng ngắc.
Lâm Hồi Âm cúi đầu cong môi cười một tiếng: "Vâng, có lẽ không phải bố thí nhưng với ta mà nói, đó là bố thí! Ngươi đối với ta rất tốt... lúc ta sắp chết ngươi cứu ta, còn tiêu hao tiên lực đưa ta về nhà, còn đưa ta đến Thần Sơn học tập tiên thuật. Đối với ta yêu cầu nghiêm khắc là vì muốn ta trở nên mạnh hơn... Đưa thuốc cho ta..."
Nói đến đoạn này giọng nói của Lâm Hồi Âm có chút run rẩy. Nàng nghĩ đến chuyện mình bị thương khi chém trúc hắn đưa nàng túi cao dược, chỉ có mình hắn mới biết nàng bị thương...
Nàng không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bình đạm ôn tifnhl là đủ. Những thứ kia tuy nhỏ nhưng chạm vào trái tim nàng thật mềm mại.
Nàng cứ tưởng rằng trong thế giới vô cố vô thân này tìm được sự ấm áp, thật không ngờ phía sau sự ấm áp này lại cất giấu một chuyện buồn cười đến vậy.
Nàng mất đi tất cả, thà chết đi còn tốt hơn sống.