Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 173: Cùng ta xuống núi, được không? (13)




Lâm Hồi Âm cố ý trì hoãn một chút, mới lắc đầu: “Ta vẫn khỏe.”

Liễu Nhiễu không lên tiếng, cúi người nâng Lâm Hồi Âm dậy.

Tay Dạ Huyền vẫn đặt ở trước ngực nàng, bởi vì nàng đứng dậy, không nghĩ sẽ đụng phải nơi mềm mại của nàng. Toàn thân Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đều run lên, hắn kích động rút tay về, mà thân thể nàng rất nhanh lùi về phía sau.

Liễu Nhiễu căn bản không chú ý tới việc xảy ra giữa hai người, chỉ đỡ Lâm Hồi Âm đứng lên.

Lâm Hồi Âm cũng không dám vui vẻ ngay lập tức, chỉ có thể dựa vào vai Liễu Nhiễu, vẫn duy trì bộ dáng vô lực vừa mới sống sót sau tai nạn. Ngũ sư huynh thấy thân thể Lâm Hồi Âm không có gì đáng ngại, liền thả tâm, dặn dò Liễu Nhiễu: “Trước tiên dìu muội ấy về phòng. Thời gian còn lại các ngươi cũng không dùng tới khóa, chăm sóc muội ấy thật tốt.”

Liễu Nhiễu gật đầu đáp ứng: “Được, Ngũ sư huynh.”

Ngũ sư huynh nghiêng đầu, lại nhìn Lâm Hồi Âm, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Cảm ơn Ngũ sư huynh.” Lâm Hồi Âm nói.

Ngũ sư huỳnh không nói gì nữa, ngược lại nhìn Dạ Huyền đang đứng ở một bên, sau đó mới xoay người rời đi.

Ngũ sư huynh vừa rời đi, không khí nơi này trở nên càng xấu hổ.

Lâm Hồi Âm mơ hồ có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Dạ Huyền vừa chạm qua mình. Tuy rằng cách hai lớp quần áo, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng được lòng bàn tay hắn cực nóng.

Mặt Lâm Hồi Âm đỏ lên, cũng không liếc mắt một cái nhìn Dạ Huyền, vội vàng kéo tay áo Liễu Nhiễu, thúc giục nói: “Chúng ta đi!”

Liễu Nhiễu theo bản năng nhìn thoáng qua Dạ Huyền, nam tử hồng y tóc bạc, theo gió phiêu phiêu, trên mặt lạnh lùng, không có nhiều cảm xúc, chăm chú suy nghĩ, nhìn chằm chằm tay mình, đơn độc mà yên lặng.

Liễu Nhiễu lại nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm bên cạnh mình, trên mặt thoạt nhìn yếu ớt, như chưa phục hồi được tinh thần. Nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng hoạt bát sinh động, hận không thể biến mất khỏi nơi này.

Hắn vì nàng lo lắng không tiếc truyền vào tiên lực, mà nàng lại hận không thể nhanh rời khỏi hắn.

Không biết chuyện gì xảy ra với Liễu Nhiễu, mà nàng lại có chút đồng tình với Dạ Huyền. Trong lòng thở dài một hơi, liền quay đầu lại, nhìn Dạ Huyền, nở nụ cười: “Chúng ta đi trước.”

Dạ Huyền nâng lên mí mắt, ánh mắt trực tiếp rơi tại sau lưng Lâm Hồi Âm, nhẹ gật đầu, “Ân” một tiếng, tỏ vẻ hắn đã biết.

Trong lòng Lâm Hồi Âm đã sớm gấp thành một mảnh, nhìn Liễu Nhiễu làm vậy, liền nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của nàng tỏ vẻ thúc giục.

Liễu Nhiễu khoog nói gì, đỡ Lâm Hồi Âm rời đi.

Dạ Huyền đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bóng lưng của Lâm Hồi Âm, lại cảm thấy tay mình vừa mới chạm phải ngực nàng, nóng như lửa.

Vừa rời khỏi giáo trường, không có ai nhận ra, Lâm Hồi Âm nháy mắt thu hồi lại biểu tình như bị bệnh của mình,trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng tràn đầy vẻ tươi cười, hứng trí bừng bừng hỏi Liễu Nhiễu: “Liên Y ngã bị thương sao?”

“Cánh tay” Liễu Nhiễu dừng một chút, bổ sung: “Cánh tay trái.”

“Xứng đáng!” Lâm Hồi Âm nhịn không được cười lên tiếng, tâm tình vô cùng tốt dùng mũi chân đá mấy hòn đá cuội trên đất, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ai nói nàng nhốt ta ở nhà xí, dám trêu ta, ta khẳng định sẽ không để nàng đắc ý!”