Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 293: Đòi nợ, rốt cuộc đã tới




"Không được. Chúng ta không đi được." Bắc Huyền Âm nói.

"Vì sao." Nhược Thanh kinh ngạc hỏi. Bất quá lại suy nghĩ một chút:"Ta nghĩ trở lại. Huyền Thần từng nói. Trên người hắn có Tiên khí. Không có Linh khí. Chắc sẽ không tìm được hắn ở đâu."

"Vậy làm sao bây giờ. Ngay cả Huyền Thần cũng không có biện pháp à."

"Nguyệt nhi ở Bách thú cốc lâu rồi. Sáo ngọc Thượng sớm đã nhiễm Linh khí." Bắc Huyền Âm nói:"Chỉ có thể là nàng mang đi."

"Ta đây có thể đi theo hay không." Nhược Thanh nói.

"Có lẽ không thể." Bắc Huyền Âm nói."Người nọ không thích qua lại cùng người khác. Nếu nhiều người đi. Ngược lại không tốt."

Cho nên. Chỉ cần một mình Sở Chỉ Nguyệt mang ma kiếm đi tìm là được rồi.

Nhược Thanh nhớ vừa rồi mình ra tay với Sở Chỉ Nguyệt. Trong lòng không khỏi băn khoăn.

Không thể tưởng được hiện tại phải chịu ơn Sở Chỉ Nguyệt. Loại tâm tình này thật là...

Bắc Huyền Âm trông thấy sắc mặt Nhược Thanh. Nói:"Nguyệt nhi sẽ không để ý."

"Ta... Ta có chút lo lắng. Nàng làm được à."

"Ừ. Ta tin nàng." Bắc Huyền Âm nói.

Nhược Thanh cũng gật gật đầu. Hiện tại. Cũng chỉ có biện pháp này.

Hắn cầm Nhan Tiên tay. Nhẹ nói:"Ta sẽ cứu ngươi. Nhất định sẽ..."

Ngày hôm sau. Thương thế Sở Chỉ Nguyệt tốt lên phân nửa. Từ trong miệng Bắc Huyền Âm biết được chuyện Côn Lôn Sơn.

Lúc nghe xong. Nàng không chút do dự. Liền đáp ứng.

Bất quá Nhan Tiên không biết xảy ra chuyện gì. Không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Vì thế Nhược Thanh có chút lo lắng. Thầm nghĩ Nhan Tiên cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Bắc Huyền Âm nhìn Nhan Tiên. Lại nhìn ma kiếm. Lông mày nhíu chặt:"Ma kiếm sát khí nặng. Nguyệt nhi. Sáo ngọc."

Sở Chỉ Nguyệt đưa sáo ngọc cho Bắc Huyền Âm. Bắc Huyền Âm đặt sáo ngọc với ma kiếm để cùng một chỗ.

Lại một lát sau. Nhan Tiên mới ung dung tỉnh lại.

Khi Nhan Tiên mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên Nhược Thanh. Có chút kinh ngạc.

Nàng còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua. Sắc mặt bỗng trắng bệch.

"Nhan Tiên. Ngươi không có chuyện gì a. Ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không."

Nhan Tiên né tránh. Nhíu mày nói:"Tránh xa ta một chút."

Nhược Thanh nhíu mày. Nói:"Chuyện này. Sao ngươi không nói với ta. Tối hôm qua ngươi suýt nữa đã gây ra chuyện lớn có biết hay không."

Tâm Nhan Tiên trầm xuống. Không xong. Nhược Thanh đã biết chuyện này rồi.

Nàng rủ mắt xuống. Nói:"Không liên quan tới ngươi."

"Làm sao không liên quan. Ta sẽ kết hôn với ngươi. Ngươi là mẹ ta con rồi."

"Ta còn chưa gả được không nào. Ta cũng sẽ không gả cho ngươi." Nhan Tiên lạnh lùng nói. Cự tuyệt một mảnh thâm tình của Nhược Thanh.

Giờ này khắc này Nhược Thanh quả nhiên có chút bị tổn thương.

Hắn mím môi. Nhàn nhạt nói:"Nhan Tiên. Ngươi muốn chết. Ta liền cùng ngươi. Sợ cái gì."

Nhan Tiên hoảng hốt:"Đừng nói lời ngu ngốc. Ta không cần."

Bắc Huyền Âm cùng Sở Chỉ Nguyệt đứng ở một bên. Liếc nhau một cái. Có chút bất đắc dĩ.

Hai người kia hoàn toàn quên bọn hắn cũng ở nơi đây. Còn ở đây liếc mắt đưa tình cũng không biết thu liễm.

Sở Chỉ Nguyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng:"Đã đủ rồi. Chúng ta nói chuyện chính sự."

Nhan Tiên mặt hơi đỏ lên. Vội vàng tách ra. Không nhìn Nhược Thanh.

Ai cũng hiểu được Nhan Tiên quan trọng hơn. Ngồi xuống bình tĩnh cùng nhau bàn luận.

"Chỉ Nguyệt. Kỳ thật chuyện này cũng không cần nói nữa. Ta tự biết mình xảy ra chuyện gì." Nhan Tiên nói.

Bắc Huyền Âm nói:"Nhan Tiên. Còn có hy vọng. Ngày mai Chỉ Nguyệt sẽ mang theo Ma kiếm đi Côn Lôn Sơn*."

*giờ mới để ý từ Sơn. Sơn = núi. Để Côn Lôn Sơn thuận mắt hơn. :3

Nhan Tiên hơi sững sờ. Mãnh liệt nhớ tới một người ở Côn Lôn Sơn.

"Ngươi muốn đi tìm một người tên Càn Phong bán tiên nhân sao." Nhan Tiên nói.

Bắc Huyền Âm gật gật đầu:"Đúng vậy."

Bọn hắn đều quên tên người nọ rồi. Chỉ có Nhan Tiên còn nhớ rõ.

Nhan Tiên bĩu môi. Không chút kiêng kỵ nói:"Ta cảm thấy không có khả năng. Ta nghe Huyền Thần nói rồi. Người nọ tiên nhân đều không làm. Còn ẩn cư. Hiện tại làm sao có thể để ý tới chuyện đời."

Sở Chỉ Nguyệt sững sờ:"Tiên Nhân."

Bắc Huyền Âm lên đường:"Có nghe qua Tiên Cung à."

Sở Chỉ Nguyệt lắc đầu.

Nhược Thanh liền giải thích nói:"Ở Tiên Cung đều là Tiên Nhân. So với chúng ta, bọn hắn còn lợi hại hơn. Bọn hắn ở trên Huyền Thiên điện. Chỉ có Huyền Thần từng đến Tiên Cung. Chúng ta đều không đi. Khó trách các ngươi không biết. Chuyện Tiên Cung. Cũng chỉ có Huyền Thần, Thiên Tôn cùng ba quân chúng ta biết rõ."

Nếu như tu luyện ở Huyền Thiên điện thành công. Liền có thể trở thành tiên nhân rồi.

Trước kia có Huyền Thần. Làm cách này đi Tiên Cung.

Bên trong Ba quân. Có khối người. Bất quá muốn trở thành Tiên Nhân. Cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Càn Phong lại khác người. Hắn rõ ràng đủ tư cách. Nhưng lại không đi Tiên Cung.

Cho nên bọn hắn đều rất ngạc nhiên. Càn Phong cố gắng tu luyện. Cuối cùng là vì cái gì.

Bất quá hiện tại Bắc Huyền Âm nhận thức được. Có khả năng hắn không quên được một người. Cho nên mới làm như vậy.

Có đôi khi đả thương người. Là tình yêu.

Sở Chỉ Nguyệt vẫy tay. Khóe miệng giật giật:"Được rồi. Vấn đề này quá phức tạp rồi. Bất quá không liên quan hệ tới chúng ta. Người nọ chỉ cần ở Côn Luân Sơn. Không sợ không tìm thấy."

Nhan Tiên nhìn nhìn Bắc Huyền Âm. Nói:"Đương nhiên có liên quan với ngươi. Thật ra lúc trước Bắc Huyền Âm có thể đi Tiên Cung rèn luyện một lần. Bất quá đáng tiếc. Kiếp trước hắn vì cùng ngươi ở chung. Liền buông tha cơ hội này. Đến Tiên Cung. Sinh mệnh vĩnh hằng. Pháp lực vô biên. Đây chính là khát vọng của rất nhiều người."

Sở Chỉ Nguyệt liếc nhìn Bắc Huyền Âm.

Khóe miệng nàng vui vẻ giơ lên. Nói:"Sinh mệnh vĩnh hằng thì thế nào. Một mình không thú vị a. Ta đã cảm thấy. Cho ta sống một vạn năm. Cũng không bằng ta cùng Bắc Huyền Âm sống mười năm."

Nhan Tiên hơi sững sờ. Sau đó mới cười cười:"Đó là đương nhiên. Quy củ Tiên Cung nghiêm minh. Chúa Tể Vạn Vật. Đến đó. Càng không có tự do."

Như vậy liền xác định. Trước khi Sở Chỉ Nguyệt chuẩn bị đi. Đều đã chuẩn bị thoả đáng hết thảy.

Chẳng qua nàng có chút không nỡ bỏ hi hi. Lúc này mới hai ba tháng. Hi hi đã bị ép cai sữa.

Bất quá hi hi cũng quá không yếu ớt. Cai sữa liền cai sữa. Nàng cũng ăn được cháo gạo.

Bắc Huyền Âm sợ nàng lo lắng. Hứa hẹn nhất định sẽ chiếu cố hi hi thật tốt.

Sở Chỉ Nguyệt cười khúc khích:"Ngươi thuận đường cho người gọi A Niệm trở về. Tiểu tử này... Đã hơn một năm ta không gặp hắn. Rất nhớ hắn."

Bắc Huyền Âm cũng như thế. Chẳng qua không biết A Niệm thànb bộ dáng gì. Hắn vẫn luôn rèn luyện ở Băng Thành.

Sở Chỉ Nguyệt mang theo Ma kiếm với sáo ngọc. Để cho mèo trắng dẫn đường. Tiến đến Côn Lôn Sơn.

Nàng đi rồi một ngày. Bắc h
Huyền Âm cũng có ý định mang theo hi hi đi đến chỗ Sở Dịch cho thuận tiện. Trong hoàng cung. Thủy chung có chút bất tiện.

Hắn đang mặc đồ lót cho hi hi. Vẻ mặt cưng chiều.

Lúc này. Trên mặt đất lờ mờ có bóng người. Bóng từ từ di động.

Bắc Huyền Âm vốn không có để trong lòng. Bất quá một trận gió thổi tới. Hắn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Tay hơi cứng đờ.

Sắc mặt nhàn nhạt. Nhìn không ra hỉ nộ.

Hơi quay đầu. Trông thấy ở cửa ra vào một nữ tử mặc xiêm y màu thủy lam đứng đấy.

Khuôn mặt nàng tựa như Thanh Liên. Trên mặt có một tia ngạo khí.

Nàng nhẹ giọng cười cười:"Ta nghe nói ngươi với nàng có thêm một đứa con gái. Cố ý đến chúc mừng ngươi."

Sắc mặt hắn như thường. Một chút cũng không bị ảnh hưởng.

"Ngươi đến làm gì." Bắc Huyền Âm thanh âm không chút khách khí.

Nữ tử nhẹ nhàng cười cười:"Này làm sao vậy. Ta đến cũng không được saoTa đây đến tham gia hôn lễ của Nhan Tiên cùng Nhược Thanh a."

"Hai người bọn họ tạm thời không thành thân." Bắc huyền Âm nói.

Nữ tử có chút kinh ngạc:"Đúng không. Thật sự đáng tiếc. Có phải hay không là vận mệnh của ba quân. Mỗi lần kết hôn đều không thành được."

Bắc Huyền Âm rốt cuộc đưa mắt nhìn nàng.

Nữ tử trông thấy mặt hắn. Cùng với đôi mắt bình tĩnh như nước. Nàng cũng bị kinh diễm.

Nam tử này quả thật dễ dàng làm cho người ta đố kỵ.

Nàng tựu chầm chậm đi qua đến. Nhưng mà Bắc Huyền Âm vẫy tay. Tạo ra tầng băng ngay trước mặt nàng. Nàng bước chân ngừng lại.

Hắn không muốn nàng tới gần.

Nữ tử biết rõ ý của hắn. Nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc.

Nàng cười lạnh một tiếng:"Nhìn thấy cố nhân. Cũng không cần thái độ như vậy a."

Bắc Huyền Âm tức thì nói:"Ta cùng ngươi không có gì để nói. Ngươi đi đi."

"Nếu ta đã đến." Nữ tử tay phật qua tầng băng. Tầng băng chậm rãi biến mất:"Ta liền không ý định phải đi."

Bắc Huyền Âm quay đầu lại. Nói:"Tùy ngươi."

Hắn ôm lấy hi hi. Trực tiếp đi ra ngoài.

Nữ tử nhíu mày. Không nghĩ đến Bắc Huyền Âm trốn tránh nàng.

Nàng có chút nộ khí:"Viêm Minh. Năm đó thế nhưng ngươi thiếu nợ của ta."

Thần sắc Bắc Huyền Âm nhàn nhạt. Không nhìn nàng. Đã nói:"Thiếu nợ. Là ngươi nói. Ta không nợ ngươi."

"Không có thiếu nợ ta. Khi đó ngươi hối hôn." Lồng ngực nữ tử phập phồng. Nàng thật có chút tức giận.

"Vậy sao ngươi không ngẫm lại. Ta và ngươi hôn sự thế nào thành." Bắc Huyền Âm không nói nữa. Liền ôm hi hi ly khai.

Nữ tử muốn đuổi theo. Bất quá Bắc Huyền Âm đã thiết lập đạo bình chướng. Không cho nàng đuổi theo.

Không có thấy bóng dáng Bắc Huyền Âm. Nữ tử tức giận đến dậm chân.

"Trước kia không chiếm được. Hiện tại ta nhất định phải đoạt được." Nữ tử hung hăng vứt bỏ một câu. Cũng đi ra.

Bắc Huyền Âm đã đến phủ Quốc sư. Trong lòng vẫn không bình tĩnh.

Sắc mặt hắn lạnh như băng. Sở Dịch gặp được hắn. Cũng liền nhận ra.

"Huyền Âmm. Ngươi làm sao. Ngươi làm hi hi sợ." Sở Dịch nói.

Minh Châu cũng nghĩ như vậy. Cho nên nhận lấy hihi từ trong tay Bắc Huyền Âm.

Khóe miệng nàng giơ lên. Đối với hi hi mỉm cười ngọt ngào:"Hi hi a. Chúng ta đi chơi."

Bắc Huyền Âm thấy Minh Châu ôm hi hi rời đi. Thần sắc càng âm u.

Sở Dịch liền hỏi:"Ngươi làm sao vậy. Ta nghe nói Chỉ Nguyệt đi Côn Lôn Sơn. Lúc nào nàng mới trở về."

"Không biết."

Trong lòng Bắc Huyền Âm cũng không chắc. Huống hồ hiện tại nữ nhân kia còn đến. Hắn càng cảm thấy lo lắng rồi.

Hôm nay hắn nhớ đến. Sở Chỉ Nguyệt mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên cạnh hắn mới tốt.

Loại cảm giác này. Khiến cho hắn có chút hoảng hốt.

"Làm sao lại đi ngay lúc này..." Sở Dịch lầm bầm. Tựa hồ cũng có chút lo lắng.

Hai người đều đang lo lắng cùng một nữ nhân. Thần sắc trên mặt đều không được tốt.

Bây giờ Sở Chỉ Nguyệt đến chân núi Côn Lôn. Lưng đeo ma kiếm. Một thân trang phục. Nhìn đường lên núi. Lòng chua xót.