Về đến Đông Cung, Thế Hiên lập tức cho gọi thái y tới băng bó rồi mới ngồi xuống ‘chất vấn’ ta và Chính Thiên.
Ta và Chính Thiên ở trước mặt hắn đều mất hết oai phong, hai người im như thóc, cúi đầu chẳng dám nói gì.
Ước chừng uống xong khoảng hai chén trà nhỏ, Thế Hiên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng sợ nhìn bọn ta :
“ Các người đã biết lỗi chưa?”
“ Biết rồi! Biết rồi mà!” Ta nịnh bợ cười một tiếng rồi sà luôn vào lòng hắn, dụi dụi làm nũng “ Lần này ta đi là vì ngươi, ta muốn đến xem thử võ công của Tử Thuần kia thế nào rồi về xem ngươi còn thiếu cái gì , để giúp ngươi bù vào điểm đó, khiến ngươi có thể giành thắng lợi vào ngày mai!”
“ Còn gì nữa không?”
“ Ừm… ừm… Hắn đã phát hiện ra kế hoạch của ta…”
Sắc mặt của Thế Hiên âm trầm đến đáng sợ. Ta nuốt nước miếng, vội vã nói tiếp :
“ Nhưng là, hắn nói là muốn xem ta làm thế nào để câu dẫn hắn! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ câu dẫn được hắn!”
Thế Hiên không nói gì, quay sang nhìn Chính Thiên vẫn đang tròn mắt đứng thành một cục ở đó, lạnh lùng nói :
“ Đệ hành động lỗ mãng, không biết tự lượng sức mình, đáng trách! Dám chĩa kiếm vào thái tử phi , tội càng thêm nặng, đáng phạt! Để thái tử phi bị thương, đáng đánh! Đệ nói xem, ta nên thả đệ vào thùng chứa đầy rắn một canh giờ hay bị đánh hai mươi roi đây?”
Cả nửa ngày hắn ta mới mở miệng trả lời một câu chẳng ăn nhập gì :
“ Hoàng huynh… hoàng huynh không giết ả ta sao? Cũng không đánh?”
Ta còn chưa kịp đốp trả thì Thế Hiên đã thay ta đòi lại công đạo :
“ Giết? Đánh? Ả? Tiểu Thiên, đệ càng ngày càng vô lễ! Ngay cả tẩu tẩu cũng có thể phát ngôn bừa bãi như vậy”
Tay ôm cổ Thế Hiên càng chặt hơn, ta hưng phấn tột độ, chỉ hận không thể một phát hôn lên môi của Thế Hiên để cảm tạ vì đã thay ta báo thù nam tử không biết trời cao đất dày kia!
Chính Thiên giật giật khóe môi như thể không tài nào tin được, lắp bắp nói :
“ Hoàng … hoàng huynh! Chẳng phải từ xưa đến nay trừ mẫu hậu và bà vú nuôi ra thì bất kì nữ tử nào đụng vào huynh đều bị huynh giết hết hay sao? Ả… ả ta…”
“ Nàng là thái tử phi của ta, là hoàng hậu tương lai của Hương quốc, còn là Thất công chúa của Tử quốc, há có thể nói giết là giết được hay sao! Đệ thật hồ đồ!” Thế Hiên bình tĩnh đáp trả vô cùng hợp tình hợp lý đến mức ta ngay cả ta cũng phải phục hắn! Không hổ là thái tử, vừa nói ra liền khiến người khác phải cứng họng không nói được gì!
Ai đó lặng người không nói được câu nào, rồi đột ngột quỳ sụp xuống, lết tới ôm lấy chân ta kích động nói :
“ Đại tẩu ! Tẩu đã làm thế nào mà khiến cho hoàng huynh sủng đến mức như thế vậy?”
Ta cười khì khì, lè lưỡi nói :
“ Bí quyết! Bí quyết đó nha! Ha ha, tiểu đệ à, cho dù có nói cũng không thể hiểu được đâu! Ha ha !” Làm sao mà nói được chứ! Nếu không thì mặt mũi ta để ở đâu nha! Chẳng lẽ lại nói vì ta và Thế Hiên đã có thỏa thuận trước với nhau ? Ài, thế thì kẻ đang quỳ dưới kia phải là ta rồi! Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra!
Xong xuôi, Thế Hiên thẳng tay đuổi đệ đệ ‘fan cuồng’ kia về, nhưng là hắn quá nhây, đuổi mãi không chịu, liền một cước đá hắn ra ngoài, mặc hắn than vãn khóc than làm cho người người kinh sợ, rồi mới quay sang cùng bàn tiếp với ta :
“ Nàng nói xem, ta còn khuyết điểm nào?”
“ Nói thế nghe được à! Ngươi còn chưa có cho ta xem kiếm pháp của ngươi!”
“ Được!”
Hắn kéo ta ra ngoài sân, sau khi đảm bảo ta đứng ở vị trí sẽ không gặp nguy hiểm mới bắt đầu vận công luyện kiếm. Nhìn từng động tác nhanh như tên bắn của hắn mà ta không khỏi cảm thán, vì sao cổ đại toàn những cao thủ vậy chứ! Chẳng bù cho hiện đại! Ài… thiện tai, thiện tai a!
Nếu so sánh ra thì chẳng ai thua ai, Tử Thuần có khuyết điểm ở chỗ là quá lợi dụng cái kiểu gọi là để đối phương đánh cho đã rồi phản công sau, còn Thế Hiên thì lại quá háo thắng, muốn đánh nhanh thắng nhanh, mới vào mà ra toàn những chiêu đoạt mạng nguy hiểm! Tuy hắn không mất sức nhiều, nhưng nếu cứ như vậy, sẽ rất nhanh lộ ra sơ hở, để đối phương cướp mất thời cơ rồi đả thương. Như vậy thì chỉ còn cách là thay đổi chiến lược, không được hấp tấp, đánh hết sức thong thả chậm rãi đến mức bức đối phương không chịu nổi mà ra sát chiêu. Sát chiêu của bọn hắn chủ yếu là dùng nội lực, mà một khi đã dùng đến nội lực thì sẽ hao tổn không ít sức lực, vì thế, khi đó người có được thế mạnh sẽ là Thế Hiên.
Đợi hắn đánh xong , lau hết mồ hôi rồi ta mới chậm rãi nói cho hắn nghe ý kiến của ta. Hắn nghe xong cũng không có nói gì, nhưng là khuôn mặt đã hiện rõ sự tán thưởng làm ta mát mặt vô cùng, bồi thêm cho hắn một câu xem như khuyến mãi :
“ Nhưng quan trọng là, khi đối phương ra sát chiêu, ngươi phải lập tức nhân cơ hội đó mà đâm tới, đối phương vừa vận nội lực, đã thấm mệt, chắc chắn sẽ không tránh khỏi sơ hở, lợi dụng lúc đó hạ đo ván hắn!”
“ Làm sao nàng biết Tử Thuần sẽ ra sát chiêu trước?”
“ Bởi vì hắn đã chủ quan, đã nói với ta là ngươi không thể nào nhận ra được khuyết điểm của ngươi, còn nữa, lúc đó ta sẽ giúp ngươi, sẽ hét lên là ngươi đánh từ từ để ta chiêm ngưỡng võ công của ngươi, như thế thì sẽ khiến hắn càng chủ quan hơn nữa”
Thế Hiên nhếch môi, hài lòng vỗ tay mấy cái :
“ Ngươi đúng là rất thông minh!”
“ Qúa khen rồi! Qúa khen rồi! Nhưng là, nếu lần này ngươi thành công, thì sẽ lấy gì để đền đáp ta đây?”
“ Ta vừa nhận được tin báo, hai nước láng giềng quốc và Kim quốc, vương phi hai nước đó cũng vừa bị trúng độc, may mắn thế nào lại sống được, khi tỉnh dậy cũng là tính tình cổ quái, e là, đó có khả năng là bằng hữu của ngươi” “ Thật sao? Thật sao? Ngươi hứa rồi đó! Nhất định phải để ta gặp họ đó!”
Đúng là mừng đến phát khóc đi! Không nghĩ tới hai người bọn họ thực sự xuyên đến đây, như vậy thì tốt rồi, ta sẽ không phải lo bản thân cô đơn một mình ở cái chỗ quỷ quái này rồi!
Ông trời đúng là giúp ta rồi a !!!
Hơn ai hết, ta chính là người mong cái Đại Hội Kiếm Pháp đó nhất!
Sáng hôm sau ta liền dậy rất sớm, để Tiểu Đào và cung nữ trang điểm xong rồi cùng đi đến trước sân hoàng cung, nơi tổ chức Đại Hội Kiếm Pháp. Lúc này mọi người chỉ mới đến có một chút, hoàng đế và hoàng hậu cũng chưa đến .
Ta ngồi bên cạnh Thế Hiên, tay cầm quả đào lên cắn một miếng rồi đưa cho hắn :
“ Ngươi ăn thử đi! Đào ngon lắm đó! Rất ngọt!”
“ Nàng sao có thể thất lễ như vậy! Đây là đang trước mặt văn võ bá quan cùng các hoàng tử công chúa, chưa kể cung nữ thái giám…” Thế Hiên lấy tay đẩy ra.
Ta xì một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, tiếp tục ăn. Ngươi không ăn mặc ngươi, ta cứ tiếp tục ăn.
Ta đang thưởng thức trái đào ngọt thì cảm thấy có sát khí quanh đây, còn có cả tiếng hành lễ , ngẩng đầu lên thì thấy Âu Dương Tử Thuần đã ngồi đối diện ta từ khi nào, mà hắn thì đang mỉm cười nhìn ta, Thế Hiên lại lạnh lùng nhìn hắn, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn
Ài, hai cái tên nam nhân này thật là! Sáng sớm ra đã giở trò rồi! Làm ta ăn mất cả ngon!
Mặc cho trong miệng vẫn còn đầy ắp đào, ta ú ớ quay sang hỏi Thế Hiên :
“ Này, phu quân đẹp trai, khi nào thì ngươi và hắn sẽ đấu với nhau?”
“ Ngay đầu tiên”
“ Ách? Đầu tiên sao? Ôi cha…Vậy ta phải ăn nhiều một chút để tí còn lấy sức hét!”
Thế Hiên lắc đầu nhìn ta, tỏ vẻ như đầu hàng hoàn toàn. Ta cười cười nhìn hắn, à đúng rồi, nhân lúc này phải lấy lòng Tử Thuần một chút! Phải câu dẫn hắn! Câu dẫn hắn!
Ta đứng dậy, tiện tay cầm lên một trái đào rồi xốc váy, đi thẳng đến chỗ của Tử Thuần. Hắn thấy ta liền ôn hòa cười :
“ Thái tử phi cần gì sao?”
“ Không có gì, là muốn mời ngươi thưởng thức đào , chẳng phải trên bàn ngươi chỉ có táo thôi sao? Ai cũng đều có đào, ta nghĩ chắc cung nữ đã quên rồi, nên hảo ý mang đến cho ngươi một chút”
Cùng lúc đó, văn võ bá quan và mọi người có mặt lúc đó trừ ta , Tử Thuần và Thế Hiên lại ra sức bàn luận vô cùng sôi nổi. Ta cũng chẳng để tâm làm gì, cứ đưa quả đào hồng hồng tròn trịa ra trước mặt hắn.
“ Ăn thử đi! Rất ngon đó! Hi hi!”
Hắn hơi lưỡng lự một chút rồi mới nhận lấy, lại thấy ta nhìn hắn với con mắt đầy hi vọng, liền chậm rãi thanh nhã cắn một miếng, rồi mỉm cười nói :
“ Đúng là rất ngon, đa tạ thái tử phi”
“ Hi hi, không cần khách khí làm gì!” Xong việc, ta lại đi về chỗ ngồi. Nhưng tiếng bàn luận kia vẫn chưa dừng lại.
Ta vung tay, định đập bàn một cái thì ai đó đã làm trước cả ta. Âu Dương Thế Hiên lạnh lùng hỏi :
“ Im lặng hết cho ta! Ồn ào bàn luận như vậy thì còn ra thể thống gì!”
Qủa nhiên, tất cả đều im bặt, ngay cả một tiếng động cũng không có. Xem ra, từ quan lại đến người thân, đều rất sợ hãi hắn. Sao thế ? Ta thấy hắn cũng chẳng đến nỗi nào nha!
Thấy tình hình đã yên ổn trở lại, hắn mới nhắm mắt dưỡng thần, rồi đột nhiên lại hỏi vu vơ , cũng không biết là hỏi ta hay hỏi chính bản thân hắn :
“ Tử Thuần từ xưa đến nay đều rất không thích đào, vì sao lần này lại có thể ăn hết sạch trái đào ngươi đưa như vậy? Nhanh như vậy đã động tâm rồi?”
Ta phì cười vẻ dương dương tự đắc , tay cũng không quên nhét thêm một trái đào nhỏ nhất vào miệng :
“ Còn phải nói à! Ở hiện đại, ta chỉ cần nói vài câu , cười vài cái là đã khiến nam tử phải điêu đứng rồi”
***
Tức giận.
Hắn lại có thể tức giận khi nghe nàng nói những lời hoang đường như vậy ?