Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 91: Xuất cốc




Sơn đạo nhỏ hẹp trên núi Thiên Hoa, Tử Dạ cùng Diệp Lạc một trước một sau chậm rãi hướng dưới chân núi đi đến, phía sau hắn là đám thị vệ vừa mới gặp ở sơn khẩu đang lặng yên đi theo.

Hóa ra kẽ hở trên vách núi đen ở dưới cốc kia lối ra vào thông bên ngoài một chỗ chỗ trũng trong rừng cây nhỏ, bởi vì lối ra cực kỳ nhỏ hẹp, hơn nữa lại bị cây cối bao phủ, mặt trên lại chồng chất lớp tuyết trắng dày đặc, cho nên người ngoài căn bản rất khó thấy được kẽ hở này.

Thời điểm Diệp Lạc cùng Tử Dạ chui ra từ kẽ hở, vừa vặn gặp vài thị vệ đang đi tìm kiếm, nhìn thấy Tử Dạ không có việc gì, mọi người mừng như điên, liền báo tin cho Vệ Tử Thanh, sau đó cởi áo choàng trên người xuống phủ thêm cho Tử Dạ quần áo không hoàn chỉnh, sau đó đoàn người hướng dưới chân núi đi đến.

Ngoài hẻm núi gió tuyết thổi mạnh, nhiệt độ xuống cực thấp, hoàn toàn bất đồng thời tiết dưới vách núi. Diệp Lạc ở dưới vách núi nhiệt độ ấm áp, ra khỏi nơi đó cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi ập tới, hơn nữa công lực của nàng đã mất đi hơn phân nửa, cho nên đi trong gió lạnh, thân thể đơn bạc của nàng nhịn không được có điểm run run.

Diệp Lạc không khỏi bước nhanh hơn, nàng thật sự là có điểm không thể chịu đựng được rét lạnh thấu xương kia.

Bỗng nhiên, đội ngũ phía trước ngừng lại, Diệp Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tử Dạ quay đầu lại đi tới phía sau, nàng có điểm nghi hoặc, hắn vì sao đột nhiên quay lại?

Tử Dạ mặt âm trầm, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, thời điểm Diệp Lạc còn không kịp phản ứng, hắn bỗng nhiên cởi áo choàng trên người mình xuống, nhẹ nhàng mà vì nàng phủ thêm, động tác cực kỳ ôn nhu vì nàng buộc lại dây lưng.

Diệp Lạc lặng yên nhìn khuôn mặt kia, đáy lòng dấy lên cảm giác phức tạp xen lẫn chút mâu thuẫn. Nàng cúi đầu, nhẹ cắn môi, nàng muốn cự tuyệt, muốn nói cho hắn biết, nàng không cần hắn bố thí, nhưng lời nàng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tử Dạ đã quay đầu rời đi.

Một thị vệ đứng bên, thấy Tử Dạ đem áo choàng trên người khoác cho Diệp Lạc, liền cởi áo choàng của mình xuống, đưa cho Tử Dạ, nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vệ Tử Thanh đằng xa, mang theo mọi người hướng bên này chạy vội đến.

“Điện hạ!”

Vệ Tử Thanh nhìn Tử Dạ, trong mắt tràn đầy tình cảm vui sướng! Mà Du Hàn cùng hắn đang tiến đến, lại không hề nhìn Tử Dạ, trực tiếp lướt qua hắn, hướng tới Diệp Lạc đang đứng phía sau Tử Dạ đi đến.

Du Hàn bước nhanh đi đến trước người Diệp Lạc, thần sắc tràn đầy lo lắng nói

“Cung chủ, người không sao chứ?”

Nói xong, hắn nhìn Diệp Lạc trên người quần áo mỏng manh, khẽ nhíu mày, đem áo choàng lông chồn trên người mình nhẹ nhàng phủ thêm cho Diệp Lạc.

Nhìn thấy Du Hàn, Diệp Lạc vẻ mặt lạnh như băng rốt cục cũng mỉm cười, nàng cũng không có cự tuyệt Du Hàn vì nàng phủ thêm áo choàng, mà là hơi hơi lắc đầu, nhẹ nhàng tựa trên người Du Hàn, nhẹ giọng nói

“Du đại ca, những người khác trong cung đâu?”

Du Hàn lấy tay nhẹ nhàng đem Diệp Lạc ôm trong lòng, nói

” Các nàng đều ở dưới chân núi, cung chủ, người không có việc gì là tốt rồi, hết thảy xuống núi rồi hãy nói sau?”

Diệp Lạc nhẹ nhàng gật đầu, hiện tại được khoác thêm áo choàng, nàng đã không còn cảm thấy rét lạnh, nàng an tâm tựa vào trên người Du Hàn, cảm thấy thân thể mỏi mệt trước nay chưa từng có, không biết vì sao, khoảng thời gian này, nàng luôn cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, nàng tưởng bởi vì nguyên nhân mất đi công lực, cho nên cũng không thực để ý, tiếp tục cước bộ mỏi mệt, hướng dưới chân núi đi đến.

Mà Diệp Lạc không biết rằng, Tử Dạ cách đó không xa đang nhìn nàng được Du Hàn ôm trong lòng, sắc mặt nháy mắt hàn triệt như đông, trong tròng mắt đen âm lãnh hiện lên một chút tàn nhẫn, hai mắt gắt gao nhìn thẳng đôi tay Du Hàn ôm bả vai mềm mại của nàng.

Vệ Tử Thanh vốn cũng không có chú ý tới Diệp Lạc, hắn đang hướng Tử Dạ bẩm báo chuyện đã xảy ra gần đây, bỗng nhiên, hắn cảm thấy Tử Dạ có điểm không chú ý, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên theo ánh mắt Tử Dạ nhìn theo, lại thấy được nữ tử hắn tâm tâm niệm niệm cư nhiên cũng đang ở phía sau.

Vệ Tử Thanh nhìn thấy Diệp Lạc, nội tâm dâng lên một cỗ kích động không thể nói, hắn cơ hồ thiếu chút nữa xông lên phía trước, nhưng hắn rất nhanh liền khống chế được chính mình nội tâm đang kích động, bởi vì, hắn và Tử Dạ giống nhau, thấy được Du Hàn cùng Diệp Lạc đang ôm nhau một chỗ.

Nhìn thấy Du Hàn cùng Diệp Lạc thân mật ôm nhau, trong lòng Vệ Tử Thanh không khỏi một trận ảm đạm, hắn lặng yên thu hồi ánh mắt, cũng trong lúc vô ý đã phát hiện sắc mặt Tử Dạ không tốt, hắn nhìn thấy Tử Dạ lạnh lùng nhìn phương hướng Diệp Lạc, mà hai tay lại gắt gao nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm!

Nhìn thấy Tử Dạ tức giận như thế, Vệ Tử Thanh trong lòng dâng lên một cỗ bất an, chẳng lẽ, thái tử cũng yêu nàng sao? Nếu là như vậy, hắn nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ đến khả năng này, Vệ Tử Thanh không khỏi lộ ra một chút cười chua sót, cho dù không có thái tử, hắn có thể làm được gì? Nàng cho tới bây giờ đều không có liếc mắt nhìn hắn, nàng thậm chí căn bản là không biết hắn tồn tại, hơn nữa, bên người nàng còn có Du Hàn, là thiếu niên võ công cao cường, tài mạo song toàn bảo vệ nàng, hắn còn ảo vọng xa vời gì nữa? Có lẽ, hắn chỉ cần lặng yên nhìn nàng hạnh phúc là tốt rồi.

Vệ Tử Thanh nghĩ đến đây, tâm tình của hắn nhẹ nhõm không ít, hắn nhìn thoáng qua Tử Dạ sắc mặt thâm trầm, bỗng nhiên nói

“Thái tử, bọn họ đều ở dưới chân núi, chúng ta trước tiên xuống núi, hay là tới chùa miếu trước?”

Tử Dạ rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, mặt không thay đổi nói

” Tới chùa miếu trước!”

Tử Dạ biết, việc cấp bách, phải lên miếu lấy Long ấn, phụ vương mới có thể còn có một ti sinh cơ, nếu không, Long ấn rơi xuống tay hoàng hậu, nàng nhất định sẽ đối phụ vương hạ độc thủ. Lập tức, hắn bước nhanh hơn, dẫn theo mọi người, hướng về phía sơn đạo trước núi đi đến.

Ra khỏi núi, Diệp Lạc dừng bước, nhìn Du Hàn, bỗng nhiên thản nhiên phân phó nói

“Du đại ca, huynh cùng bọn họ lên núi, ta về Thủy Vân cung trước!”