Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 87: Kháng cự




Tử Dạ nói xong, bỗng nhiên cúi xuống hôn môi Diệp Lạc, có lẽ, hắn cũng không xem như hôn, mà là cắn, hắn giống như dùng chính phương thức này để diễn tả bất mãn của mình.

Diệp Lạc bị hắn gắt gao đặt ở trên tảng đá, vốn định giãy dụa đẩy ra hắn, nhưng không ngờ, bị hắn thình lình hôn mà giật mình! Mặt của nàng, từ hồng chậm rãi chuyển trắng, lúc sau trắng chậm rãi chuyển xanh, đôi mắt thu thủy trong suốt ánh lên sự phẫn nộ, nàng mạnh tay đẩy Tử Dạ ra, sau đó giơ tay nặng nề tát hắn một cái!

Tử Dạ ngây ngẩn cả người, trên mặt của hắn hồng hồng, nửa bên mặt bị Diệp Lạc tát, chậm rãi hiện lên rõ ràng dấu năm ngón tay, đôi con ngươi đen trừng lớn, kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, giống như hỏi nàng chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt trong vắt của Diệp Lạc ánh nước, nàng oán hận nhìn Tử Dạ, tức giận quát

“Cút! Ngươi cút cho ta! Nếu để cho ta nhìn thấy ngươi, ta liền giết ngươi!”

Tử Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn Diệp Lạc, trong tròng mắt đen bỗng nhiên xuất hiện vô số nước mắt trong suốt, một giọt một giọt, không tiếng động dọc theo khuôn mặt gầy yếu chảy xuống quần áo Diệp Lạc, ánh mắt của hắn mang theo khó hiểu cùng ủy khuất, hắn cong môi mỏng, mím môi, giống như không nghe thấy lời Diệp Lạc nói, vẫn không nhúc nhích.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ phẫn nộ không thể khống chế trào ra, nàng bỗng nhiên đẩy Tử Dạ vào hòn đá, hướng kẽ hở vách núi đen kia chạy đi, chạy tới mặt vách núi đen, nàng cơ hồ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp phi thân nhảy lên kẽ hở, ở một khắc này, nàng thầm nghĩ lúc này phải rời đi thôi, nàng thầm nghĩ rời xa nơi này, rời xa nam nhân đáng giận này, mặc kệ hắn trúng độc cũng tốt, mất đi trí nhớ cũng tốt, đều không quan hệ với nàng!Phía sau nàng, truyền đến thanh âm lo lắng của Tử Dạ tràn ngập tuyệt vọng:

“Nương tử, nàng đừng đi, đừng rời xa ta, ta về sau không dám nữa, nương tử….”

Diệp Lạc mắt điếc tai ngơ, thân ảnh cực kỳ nhanh biến mất trong khe hẹp vách núi đen.

Tử Dạ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến mặt vách núi đen, tuyệt vọng nhìn thân ảnh kia đã biến mất không thấy gì nữa, chân mềm nhũn, nặng nề ngồi chồm hỗm xuống, nước mắt của hắn chảy dài xuống khuôn mặt, hai tay bất lực nắm chặt lại, nàng không cần hắn, nàng tức giận, nàng về sau cũng không quan tâm hắn nữa phải không?

Tử Dạ chỉ cảm thấy một loại tuyệt vọng trước nay chưa có bao quanh hắn, làm hắn cơ hồ không thở được, trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là đi tìm Diệp Lạc trở về, nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được hướng mặt vách núi đen đi đến, sau đó chậm rãi, dùng sức hướng kẽ hở trèo lên.

Tại đây khe sâu vây vách đá vốn bóng loáng vô cùng, cơ hồ không có nơi nào có thể đặt chân, hơn nữa, bởi vì chung quanh hàng năm tràn ngập hơi nước, trên vách đá dựng đứng rải khắp rêu xanh, lấy tay sờ thử, trơn không bám chắc được.

Cho nên, Tử Dạ mới bắt đầu trèo lên, cũng đã bị tuột xuống, hơn nữa trên quần áo cũng dính đầy rêu xanh vừa ẩm ướt lại trơn. Nhưng hắn lại không bỏ cuộc, căn bản là mặc kệ rêu xanh trên vách đá dựng đứng, bị trượt xuống, lai tiếp tục trèo lên, hai tay của hắn bám chỗ sắc nhọn trên tảng đá, không bao lâu, đã tạo nên những vết xước hồng, nhưng hắn bất giác vẫn cắn chặt răng, từng bước một, cực kỳ khó khăn hướng lên trên đi tới.

Rốt cục, sau khi bị rơi xuống mấy lần, thời điểm quần áo cơ hồ đã bị rách nát, rốt cục hắn đã leo lên được một đoạn ngắn, tuy rằng cự ly này cách kẽ hở còn khá xa, nhưng bởi vì vách đá cao kia cũng không có nhiều hơi nước, cho nên rêu xanh không nhiều lắm, so với phía dưới trèo lên dễ hơn rất nhiều.

Tử Dạ dùng tay dính đầy rêu xanh, lau đi nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía khoảng cách kẽ hở, trên mặt gầy yếu lộ ra một chút kiên định, nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lại chậm rãi, khó khăn hướng về phía trước di động thân thể.

Vách đá cơ hồ thành hình thẳng tắp, ở trên vách đá dựng đứng, chợt có hòn đá hơi nhô ra, tất nhiên nó vẫn thuộc vách đá đó, nhưng bởi vì khe sâu không khí ẩm ướt, cho nên, sờ lên cực kỳ trơn trượt, Tử Dạ cơ hồ đem đầu ngón tay bám thật chặt vào hòn đá, mới có thể giữ vững thân thể.

Hắn tuy rằng có một thân nội lực, nhưng lại không thể vận dụng tự nhiên, hắn chính là dựa vào bản năng, từng điểm từng điểm hướng lên trên mà đi, bởi vì ở trên có nương tử của hắn, hắn đã làm sai chuyện, nàng tức giận, cho nên hắn muốn đi lên phía trước nói xin lỗi, cầu nàng không cần rời đi hắn.

Cứ như vậy, hắn từng chút một trèo lên, một đường bò trên vách đá dựng đứng để lại nhiều vết máu loang lổ, hai tay của hắn cùng cả thân thể bị đá cọ sát đến huyết nhục mơ hồ, cơ hồ đã không có một chỗ da thịt nào hoàn hảo.

Mặc dù là như thế, nhưng Tử Dạ giống như không cảm thấy đau đớn, dần dần, không biết qua bao lâu, hắn cách kẽ hở càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đến, khuôn mặt tuấn tú của hắn rốt cục cũng lộ ra tươi cười vui vẻ.

Hắn bắt đầu tăng nhanh tốc độ leo lên, hắn nhìn đến kẽ hở kia có một gốc cây tương đối lớn, hắn vươn tay ra, cầm chặt gốc cây kia, sau đó dụng lực di động thân lên, hắn nắm chặt gốc cây kia, trên mặt lại lộ ra tươi cười vui sướng, chỉ cần bắt lấy gốc cây này dùng sức leo lên, hắn có thể lên được rồi!

Nhưng vào lúc này, chạc cây bị Tử Dạ túm lấy bỗng nhiên phát ra thanh âm gãy đáng sợ, thời điểm hắn còn không kịp phản ứng, hắn đã theo chạc cây kia cùng rơi xuống dưới.

Tử Dạ chỉ cảm thấy bên tai có gió lạnh vù vù thổi qua, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến một trận đau nhức, sau đó liền mất đi tri giác.

Diệp Lạc lặng yên ngồi ở trong khe hẹp, tâm tình phẫn nộ đã dần dần bình tĩnh lại, nàng biết, Tử Dạ vô tâm, hắn chính là dùng hành động của hắn đến tỏ vẻ bất mãn của hắn, nhưng nàng không cách nào khống chế mà nghĩ tới nhục nhã hắn trong cung đối với nàng, nàng không thể quên, trong cung hắn như thế nào làm nàng gian nan, nàng chính là theo bản năng kháng cự hắn tiếp cận, bởi vì cử chỉ thân mật hắn đối với nàng, làm nàng nhớ lại một lần lại một lần nhục nhã!