Diệp cung, trong phòng ngủ.
Diệp Lạc lặng yên ngồi ở trước bàn trang điểm, Thanh nhi đứng ở sau lưng nàng, nhanh nhẹn vì nàng chải mái tóc đen bóng. Một lát sau, Thanh nhi đem một cây ngọc trâm nhẹ nhàng mà cài lên, sau đó lui về phía sau từng bước, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Diệp Lạc thản nhiên đánh giá bóng hình xinh đẹp trong gương đồng, đột nhiên hỏi
“Thanh nhi, ngày hôm nay Lưu Vân Các chuyện gì xảy ra sao?”
Thanh nhi hơi sửng sờ, có điểm mông lung nói
“Nô tỳ không biết nha? Tiểu thư, làm sao người hỏi như vậy?”
Diệp Lạc hơi hơi nhăn lông mày, nói
” Buổi sáng hôm nay, ta nghe bên kia Lưu Vân Các rất là ầm ĩ, không biết chuyện gì xảy ra.”
Thanh nhi vẻ mặt khinh thường nói
“Còn có thể có chuyện gì nha, đại khái nhị tiểu thư làm sườn phi lên giọng thôi! Hừ! Nô tỳ chính là không quen nhìn nàng ta như vậy!”
Diệp Lạc nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ giọng quát nói
” Thanh nhi! Không nên nói bậy!”
Thanh nhi cong miệng lên, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên ngoài phòng ngủ truyền tới một trận bước chân, ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị người dùng chân đá văng ra thật mạnh, phịch một tiếng, thái giám bên người Tử Dạ dẫn vài thị vệ xông vào.
Thanh nhi thấy người tới không hề cấp bậc lễ nghĩa, bước lên che phía trước Diệp Lạc, tức giận quát
“Các ngươi làm cái gì vậy? tẩm cung Thái Tử Phi là nơi bọn nô tài các ngươi có thể xông vào sao?”
Vị thái giám đứng đầu kia lạnh lùng cười, khinh thường nhìn Thanh nhi liếc mắt một cái, sau đó đối Diệp Lạc âm thanh lạnh lùng nói
“Ta phụng chỉ thái tử gia, tiến đến tróc nã hung thủ hạ độc Linh sườn phi! Ai dám ngăn trở giết không tha!”
Thanh nhi phẫn nộ nhìn vị thái giám kia, tức giận quát
“Lớn mật! Cái gì hung thủ hạ độc Linh sườn phi? Nơi này là tẩm cung Thái Tử Phi! Chẳng lẽ ngươi nói Thái Tử Phi là hung thủ hạ độc Linh sườn phi sao?”Thái giám kia cũng không để ý tới chất vấn Thanh nhi, mặt không thay đổi đối Diệp Lạc nói
” Thái Tử Phi, nô tài đắc tội!”
Nói xong đột nhiên, quay đầu đối bên cạnh thị vệ quát
“Bắt!”
Vài vị thị vệ nghe lệnh, định tiến lên bắt Diệp Lạc, Thanh nhi thấy bọn họ định bắt Diệp Lạc, không khỏi vội vàng, mạnh tiến tới một bước, đã sớm đem quy củ trong cung xuống sau đầu đi, sắc mặt nàng trầm xuống, sẽ đối vài thị vệ kia hạ sát thủ.
Trong phòng ngủ không khí khẩn trương lên 1 chút, trong phòng tràn ngập áp lực cùng sát khí trầm trọng, ngay tại thời điểm song phương hết sức căng thẳng, Diệp Lạc vẫn không có mở miệng, bỗng nhiên lên tiếng nói
” Thanh nhi, dừng tay!”
Thanh nhi do dự một chút, quay đầu nhìn Diệp Lạc, sát khí trên mặt tràn ngập không cam lòng, nhưng là, dưới ánh mắt Diệp Lạc sắc bén, không thể không tình nguyện lui ra.
Diệp Lạc theo ghế trước bàn trang điểm đứng lên, chậm rãi đi đến vị thái giám trước mặt kia, một đôi mắt to trong suốt phát ra ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn thẳng mặt vị thái giám đi đầu, gằn từng tiếng hỏi
“Vị công công này, ngươi là phụng chỉ thái tử tiến đến tróc nã Bổn cung sao?”
Vị thái giám kia dưới ánh mắt sắc bén của Diệp Lạc, kìm lòng không đậu lui về phía sau mấy bước, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, chậm rãi nói
” Thái tử gia có lệnh, Thái Tử Phi độc hại Linh sườn phi, lập tức bắt giam đi tới Hình đường!”
Diệp Lạc trên mặt không chút biểu tình đột nhiên lộ ra một chút cười lạnh, nhìn thái giám chậm rãi nói
“Thật không? Thái tử gia nói Bổn cung độc hại Linh sườn phi có chứng cớ không?”
Thái giám kia biểu tình xẹt qua một tia mất tự nhiên, hắn chần chờ một chút, sau đó nói
“Thái Tử Phi, nô tài chính là phụng mệnh tiến đến bắt người, về phần chứng cớ hay không, cũng không phải nô tài có thể biết đến, nếu là Thái Tử Phi có gì nghi vấn, thỉnh đi trước Hình bộ hướng thái tử gia để hỏi, hiện tại thỉnh Thái Tử Phi không cần khó xử nô tài.”