Tử Dạ nhận được tin tức, thời điểm chạy về Dạ Vân điện, Diệp Linh đã được ngự y khám và chữa bệnh, đình chỉ đại lượng xuất huyết, nàng trong hôn mê đã tỉnh lại, chỉ là bởi vì mất máu rất nhiều, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người thoạt nhìn cực độ suy yếu.
Tử Dạ sắc mặt âm lệ, đi đến bên cạnh Diệp Linh, lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve trán nàng, vì nàng lau đi mồ hôi trên trán, trong mắt hiện lên một tia thương yêu, ôn nhu hỏi
“Linh Nhi, nàng vẫn khỏe chứ? Còn có chỗ nào không thoải mái?”
Diệp Linh kinh ngạc nhìn Tử Dạ, trên mặt của nàng có nồng đậm bi thương, qua một hồi lâu, mới bỗng nhiên kêu một tiếng, bổ nhào vào trong lòng Tử Dạ, âm thanh tê tái kêu khóc nói
” Tử Dạ, hài tử của thiếp không còn nữa rồi, hài tử của chúng ta không còn nữa rồi, hài tử của thiếp!..”
Tử Dạ động tác ôn nhu đem Diệp Linh ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu an ủi
“Linh Nhi đừng khóc, đừng thương tâm quá, đứa nhỏ chúng ta về sau sẽ có, hiện tại nàng thân mình quá yếu, cái gì cũng không cần nghĩ, trước hảo hảo nghỉ ngơi.”
Diệp Linh nằm ở trong lòng Tử Dạ, đang lúc mọi người không nhìn tới, liền lộ ra một chút ý cười âm lãnh, tiếp theo lại khóc đến thương tâm hơn, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt che kín lên, thương tâm nhìn Tử Dạ, phảng phất như người vứt bỏ đứa nhỏ, khóc nói” Tử Dạ, thiếp thân thực xin lỗi chàng, không có bảo vệ tốt con của chúng ta, là lỗi thiếp thân, đều là lỗi thiếp thân nha, hiện tại đứa nhỏ không còn, thiếp thân cũng không muốn sống”
Tử Dạ trong mắt đen phụt ra tia lửa giận, tuấn dung lạnh lùng giống như lên một tầng sương, ôm Diệp Linh trong tay, hơi hơi dùng sức, lạnh giọng hỏi
“Linh Nhi, lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ nói, có ai thương tổn nàng?”
Diệp Linh xụi lơ ở trong lòng Tử Dạ, khóc đến thở không ra hơi, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng ngừng tiếng khóc, nức nở nói
” Thiếp thân hôm qua bởi vì nôn oẹ gay gắt, thấy thức ăn đã muốn nôn, thiếp thân nghĩ, không ăn được đồ ăn, thể trạng thiếp thân lại không được tốt, nghĩ đến tỷ tỷ trước đó vài ngày đưa cho thiếp thân nhân sâm ngàn năm, nên sai người ta đi làm cho thiếp thân bát súp, nhưng là thiếp thân uống xong bát súp, đã cảm thấy trong bụng từng đợt phát đau, hôm qua thiếp thân tưởng dạ dày không khoẻ, trong lòng cũng không có nghĩ nhiều, thiếp thân đợi chàng lâu, không thấy chàng trở về phòng, thiếp thân cũng thấy cung nhân hầu hạ đã đi ngủ rồi, nhưng là, sáng sớm ngày hôm nay, trong bụng liền đau đớn khó nhịn, sau đó chảy rất nhiều máu, con của chúng ta con của chúng ta cũng không còn!”
Nói xong, Diệp Linh cũng nhịn không được nữa, gào khóc lên.
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, cắn răng nói
“Tiện nhân kia! Dám thương tổn nàng, bản thái tử tuyệt đối sẽ không buông tha!”
Trong mắt Diệp Linh hiện lên vẻ đắc ý, nháy mắt lại thay biểu tình bi thương, nàng lấy tay giữ chặt ống tay áo Tử Dạ, khóc nói
“Tử Dạ, chàng đừng xúc động, có lẽ chuyện này cùng tỷ tỷ cũng không có quan hệ. Thiếp dù sao cũng là thân muội muội của nàng, nàng sẽ không đối với thiếp như vậy “
Tử Dạ tức giận nói
“Linh Nhi! Nàng còn gọi là tỷ tỷ của nàng? Nếu như không phải tiện nhân đó hại nàng, ở trong Dạ Vân điện, lại có cung nhân lớn mật như thế? Hừ! Xem ra bản thái tử thật sự là xem thường tiện nhân đó rồi!”
Trên mặt xinh đẹp kia của Diệp Linh lộ ra biểu tình thống khổ, nàng khóc đến không thành tiếng
“Thiếp thật sự là không muốn tin là tỷ tỷ hại thiếp. Thiếp là thân muội muội của nàng nha nàng làm sao có thể đối với thiếp như vậy!”
Tử Dạ thấy Diệp Linh cực kỳ bi thương, cảm thấy không đành lòng, đành nhịn ở trong lòng, an ủi Diệp Linh một phen, sau đó sai cung nhân hầu hạ Diệp Linh, chờ Diệp Linh khóc mệt, thời điểm ngủ thật say, thế này mới đứng dậy đi ra Lưu Vân các, mặt âm trầm, hướng cung Diệp Lạc đi đến.