Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 242: Hảo hảo yêu nàng




Tiếng động từ trong phòng truyền ra ngoài, cũng truyền vào lỗ tai Vệ Tử Thanh cùng Thanh nhi, hai người sau khi kịp phản ứng nháy mắt đỏ bừng mặt.

Hai người đỏ mặt nhìn thoáng qua đối phương, lại cực kỳ nhanh né tránh ánh mắt đối phương, sau đó không ai bảo ai đều làm bộ như vô tình nhìn về phía xa xa.

Không biết qua bao lâu thanh âm làm người ta đỏ mặt trong phòng ngủ rốt cục ngừng lại, hai người đứng ngoài cửa không hẹn mà cùng thả lỏng hít một hơi, trên mặt Thanh nhi rạng mây đỏ vẫn chưa tan, giờ phút này nàng cúi đầu vô cùng xấu hổ, đến dũng khi liếc nhìn Vệ Tử Thanh một cái cũng không có.

Mà Vệ Tử Thanh tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng vệt đỏ khả nghi trên làn da ngăm đen đã bán đứng hắn, lúc này kỳ thật tâm tình hắn cùng với Thanh nhi giống nhau cũng biết thanh âm kỳ quái cùng tiếng thở dốc kia đại biểu cho cái gì, chỉ là hắn vì không muốn làm cho Thanh nhi xấu hổ mà làm bộ không biết thôi.

Hai người đang quấn lấy nhau trong phòng căn bản không biết chuyện tốt của bọn họ đã bị người đứng ở ngoài cửa nghe hết toàn bộ, rõ ràng không sót một cái gì, lúc này bọn họ đang gắt gao ôm chặt nhau, từ từ phục hồi tinh thần lại.

Thời khắc bị Tử Dạ ôm chặt trong ngực, Diệp Lạc xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên khuôn mặt đỏ bừng diễm lệ, bởi vì vừa mới kịch liệt vận động làm nàng giờ phút này thở hổn hển, hô hấp của nàng làm khuôn ngực nhấp nhô như ẩn như hiện thoạt nhìn thật là…

Bàn tay hữu lực nhẹ nhàng mà ở trên sống lưng trơn bóng của Diệp Lạc di động, trải qua một trận kích tình cuồng nhiệt, thần trí hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn chưa từng cảm thấy thỏa mãn như giờ phút này.

Từ sau khi Diệp Lạc rời đi, hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nào, bởi vì trong lòng hắn bất kể là tình cảm hay thân thể, toàn bộ đều thuộc về Diệp Lạc.

Theo lý thuyết nếu kịch độc trong người hắn vẫn chưa được bức ra, thân thể hẳn là suy yếu không chịu nổi mới đúng, nhưng vừa rồi hắn lại cảm thấy mình vô cùng dư thừa khí lực, hắn dường như muốn nàng không đủ, bởi vì hương vị của nàng thật sự làm hắn không thể buông tay.

Bọn họ cứ như vậy lặng yên ôm nhau, không biết qua bao lâu Diệp Lạc đỏ bừng nghiêm mặt nhẹ nhàng đẩy Tử Dạ ra, muốn đứng lên nhưng không ngờ vừa định rời đi đã bị Tử Dạ vươn tay kéo lại.

Diệp Lạc thở nhẹ một tiếng, nàng cảm giác được nàng lại cùng hắn thân thể tương liên, còn có bộ phận đàn ông của hắn ở trong cơ thể nàng bành trướng bằng tốc độ kinh người làm nàng nháy mắt xấu hổ đến một cử động cũng không dám.

Con ngươi đen bóng của Tử Dạ trở nên thâm trầm, hai tay hắn vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của Diệp Lạc, cúi đầu xuống kề sát bên tai nàng nhẹ giọng nói:

-“Lạc nhi, đừng nhúc nhích, để cho ta yêu nàng, được chứ?”

Diệp Lạc xấu hổ muốn chết, đầu nàng cúi xuống cơ hồ sắp cùng mặt nước chạm vào nhau.

Tử Dạ không muốn nàng trốn tránh, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm cưỡng ép nàng đối mặt với mình, sau đó nháy mắt dán môi vào tai nàng, thanh âm khàn khàn nói:

-“Lạc nhi, đừng sợ, đem hết thảy đều giao cho ta, để cho ta hảo hảo yêu nàng.”

Nhìn ánh mắt ôn nhu của Tử Dạ, Diệp Lạc đỏ mặt cơ hồ cắn chặt môi dưới, nàng biểu tình có điểm bối rối nhìn Tử Dạ, không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt thâm tình của hắn, trong nội tâm thế nhưng từ từ bình tĩnh lại.

Nàng thẹn thùng nhẹ giọng nói:

-“Nhưng là chất độc trên người chàng vẫn còn chưa được giải hết. . . . . . . . . .”

Mà Tử Dạ cũng không đợi Diệp Lạc nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục hôn lên môi nàng, đôi môi đỏ mọng vừa được giải thoát của Diệp Lạc lại tiếp tục đón chờ đợt công thành tiếp theo.

Một lát sau Diệp Lạc bỗng nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ, chỉ thấy Tử Dạ ôm lấy nàng đứng lên bước ra khỏi thùng gỗ, sau đó đi nhanh đến cái giường cách đó không xa.

Nàng bị hắn ôm gọn vào trong ngực, thân thể của hai người dính sát vào nhau, cùng với động tác tiêu sái của Tử Dạ không ngừng truyền đến từng đợt luật động, khoái cảm cơ hồ đem toàn bộ tri giác Diệp Lạc bao trùm.

Trong phòng ngủ lại vang lên từng trận thở dốc, lúc này đây động tác của Tử Dạ cũng không còn cuồng nhiệt như vừa rồi mà trở nên ôn nhu vô cùng, hắn tiểu tâm dực dực nhẹ nhàng vuốt ve cố gắng lấy lòng nàng, nháy mắt trong phòng ngủ đã tràn ngập sắc xuân khôn cùng.

Một hồi mưa rền gió giật rốt cục đi qua, trên thân thể trơn bóng của Diệp Lạc đọng lại một tầng mồ hôi mỏng manh, nàng lúc này cả người không có một chút khí lực, chính là kiều nhuyễn vô lực nằm trong vòng tay mạnh mẽ của Tử Dạ.

Tử Dạ lặng yên ôm Diệp Lạc, đôi mắt thâm tình ngắm nhìn người trong lòng, hắn chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế trong quá khứ, trước khi yêu Diệp Lạc hắn không phải là không có nữ nhân, nhưng những nữ nhân này vĩnh viễn không đem lại cho hắn cảm giác như nàng.

Hắn hiện tại rốt cục hiểu được, nguyên lai yêu một người không chỉ là thân thể còn có tâm hồn cũng phải đồng điệu, chỉ nàng mới có thể làm cho tâm hồn hắn tràn đầy mùa xuân, chỉ có nàng mới có thể khiến hắn an tâm.

Trong phòng ngủ sắc xuân vô hạn, lại khổ cho Vệ Tử Thanh và Thanh nhi, thời điểm tiếng động trong phòng truyền đến, Vệ Tử Thanh cùng Thanh nhi trong khoảnh khắc cơ hồ đồng thời hỏng mất cảm giác! Cũng cơ hồ đồng thời muốn cướp đường bỏ chạy, nhưng bọn họ ngay cả động cũng không dám động, cứ như vậy thân thể cứng ngắc không nhúc nhích, nếu không phải trên mặt dần lây nhiễm một màu đỏ hồng, người khác cơ hồ nghĩ rằng đứng ở trước phòng ngủ chỉ là hai pho tượng không có sinh mệnh.

Ám sát

Edit: Muỗi Vove

Không biết qua bao lâu Diệp Lạc rốt cục quần áo chỉnh tề, mái tóc dài đen bóng xõa xuống che khuất bờ vai mảnh khảnh, trên khuôn mặt còn sót lại những dấu vết hoan ái, nhìn thoáng qua thật sự càng thêm quyến rũ mê người.

Một thân y phục màu trắng, nàng giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại quyến rũ phong tình, cảm giác giống như thiên tiên xuất hiện trước mặt Vệ Tử Thanh và Thanh nhi.

Vệ Tử Thanh cùng Thanh nhi sau khi Diệp Lạc mở cửa đều nhất tề quay đầu nhìn lại nhìn thần thái phi dương của Diệp Lạc trong nháy mắt cơ hồ thần trí lơ lửng.

Đối mặt với ánh mắt như biết hết của Vệ Tử Thanh và Thanh nhi, tâm tình Diệp Lạc vốn đang bình tĩnh lại bắt đầu hỗn loạn, khuôn mặt hồng nhuận nháy mắt đỏ bừng, nàng sớm đã quên ngoài cửa phòng ngủ còn có Vệ Tử Thanh cùng Thanh nhi, vừa nghĩ tới nàng kêu lớn tiếng như vậy không biết hai người này có nghe được hay không, thật xấu hổ vô cùng.

Nhìn trên mặt Diệp Lạc có những vệt đỏ ửng khả nghi, Vệ Tử Thanh chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, tuy rằng hắn biết nàng vĩnh viễn không thuộc về mình, nhưng khi tận mắt chứng kiến nàng cùng hoàng thượng đắm chìm trong hạnh phúc, tâm vẫn không khống chế được mà run rẩy.

Bất quá dù trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, nhưng thật ra chỉ là phản ứng đầu tiên của Vệ Tử Thanh, hắn rất nhanh liền áp chế tâm sự như không có việc gì hướng Diệp Lạc hỏi:

-“Nương nương, hoàng thượng thế nào?”

Thanh nhi nghe Vệ Tử Thanh hỏi câu này không khỏi trợn trắng mắt, lấy những thanh âm vừa truyền đến kia, không hỏi cũng biết Tử Dạ rất tốt, nếu không còn có thể làm ra loại sự tình kia sao? Hơn nữa còn không phải một lần!

Lời của Vệ Tử Thanh nháy mắt khiến Diệp Lạc đứng ngồi không yên, nàng cúi đầu cơ hồ muốn chôn mặt xuống đất, cũng không nói lời nào mà chỉ khẽ gật đầu.

Vệ Tử Thanh lời vừa ra khỏi miệng mới biết mình sai lầm rồi, hắn quay đầu đi chỗ khác khó khăn nói:

-“Thuộc hạ có việc phải đi trước!”

Nói xong hắn không đợi Diệp Lạc đáp lời liền rất nhanh rời đi, động tác kia phảng phất giống như đang chạy trốn.

-“Khụ!”

Sau khi Vệ Tử Thanh rời đi, Thanh nhi ho nhẹ một tiếng, biểu tình có điểm mất tự nhiên hỏi:

-“Tiểu thư người có khỏe không?”

Diệp Lạc nhìn thoáng qua đỏ bừng cả mặt, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên, nàng hiểu ra việc tốt của nàng cùng Tử Dạ vừa rồi đã bị Vệ Tử Thanh và Thanh nhi nghe được, lập tức trong lòng ngượng ngùng mãi không thôi.

Diệp Lạc đỏ mặt gật đầu loạn xạ, xem như trả lời Thanh nhi, sau đó nói:

-“Thanh nhi, muội đi gọi cung nữ mang thùng gỗ trong phòng ra, ta đi chuẩn bị dược vật cho ngày mai!

Nói xong nàng không đợi Thanh nhi đáp lời liền vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng vội vàng của Diệp Lạc, Thanh nhi không thể tin mở to mắt, đó là tiểu thư nhà nàng luôn luôn bình tĩnh tính tình lạnh nhạt sao?

Qua một lúc lâu Thanh nhi mới nhẹ nhàng đánh vào cái miệng nhỏ của mình, khe khẽ nói:

-“Đều tại ngươi không biết cách nói chuyện? Đem tiểu thư dọa chạy rồi!”

Một lát sau Thanh nhi lại nở nụ cười, nàng gọi vài cung nữ nhẹ nhàng đi vào, thùng nước bên trong chỉ còn lại một nửa nước, nhìn trong phòng ngủ xung quanh thùng gỗ nước bắn ra tung tóe thấm ướt một mảng thảm dệt lớn, trên mặt Thanh nhi càng thêm đỏ bừng!

Chờ sửa sang lại hết thảy, nàng cơ hồ cũng chạy trốn chết.

Ra khỏi phòng ngủ Vệ Tử Thanh vẫn chưa trở về, nàng liền lẳng lặng đứng ở một bên chờ Vệ Tử Thanh.

//Muốn Thanh nhi và Vệ Tử Thanh thành một cặp, nhưng hình như Thanh nhi lại có cảm tình với Diệp Hạo rồi thì phải, tiếc//

Bởi vì Diệp Lạc từng nói qua hiện tại Tử Dạ trúng kịch độc, thân thể không thể so sánh với người bình thường, nếu lúc này bị người ta hạ độc thủ tuyệt đối không có sức phản kháng, cho nên nàng phải cùng vệ Tử Thanh thủ ở chỗ này bảo hộ Tử Dạ.

Bất quá hiện tại Thanh nhi đối với lời nói của Diệp Lạc có điểm không cho là đúng, nàng cảm thấy một nam nhân trúng kịch độc thân thể suy yếu có thể dũng mãnh đến như vậy sao?

Nếu không phải nàng chính tai nghe được, nàng sẽ không dám tin vừa mới ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Không có sự cho phép bất cứ ai cũng không thể tiếp cận phòng ngủ Tử Dạ, cho nên bây giờ ở nơi này trừ bỏ Thanh nhi thì không có những người khác.

Thanh nhi nhàm chán đứng ở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên ở cách đó không xa một thân ảnh xẹt qua, thân ảnh kia mặc dù thân pháp nhanh nhẹn nhưng vẫn không qua được ánh mắt Thanh nhi.

Thanh nhi nhìn thoáng qua phương hướng cái bóng kia biến mất chần chờ một chút, sau đó thi triển khinh công lập tức đuổi theo.

Mà thời điểm Thanh nhi rời đi không lâu, một thân ảnh khác lén lút lẻn vào trong phòng ngủ.

Người tới sau khi vào phòng ngủ cũng không lập tức hành động, mà chỉ yên lặng nghe ngóng, trong chốc lát xác định trong phòng ngủ không có người nào khác, thế này mới chậm rãi hướng về phía trước cẩn thận bước đi.

Người tới trên mặt che kín bằng khăn lụa, không ai thấy rõ dung nhan của nàng, nhưng nhìn phục sức cung nữ trên người nàng cùng dáng người kiều nhỏ, có thể thấy nàng là một nữ nhân.

//Ừ thì xưng nàng rồi còn không phải nữ nhân thì là nam nhân chắc…oài//

Giờ khắc này trong mắt nàng lộ hung quang, trên tay phải nắm chặt một thanh chủy thủ từng bước một đi về phía Tử Dạ.

Mắt thấy còn vài bước liền tới bên giường, đúng lúc này người nằm trên giường lại đột nhiên mở mắt ra, biểu tình bình tĩnh liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt:

-“Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”

Người kia hiển nhiên không nghĩ đến Tử Dạ đột nhiên mở mắt ra, nàng hoảng sợ lắp bắp kinh hãi, bất quá cũng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng nói:

-“Ngươi không cần biết ta là ai! Hôm nay ta tới đây chính là muốn mạng ngươi! Tử Dạ, ngươi chờ chết đi!”

Nói xong người kia vung tay, chủy thủy trong ánh sáng hàn quang lòe lòe hướng Tử Dạ đang nằm trên giường xông đến!

Bị thương

Edit: Muỗi Vove

Tốc độ của người đến cực nhanh, mắt thấy hàn quang của chủy thủ lóe lên sắp đâm vào Tử Dạ, mà Tử Dạ theo bản năng lăn một vòng ngã nhào xuống đất, nhờ vậy mới tránh được một nhát.

Tử Dạ ngã nhào xuống đất không dám dừng lại một lát, võ công của hắn tuy rằng bởi vì kịch độc tác động không thể dùng nội lực, nhưng thân pháp so với người bình thường vẫn nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi ngã xuống đất hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Người bịt mặt hiển nhiên biết chiêu thứ nhất của nàng thất bại, chỉ hơi dừng một chút rất nhanh phản ứng hướng Tử Dạ đuổi theo.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, cho nên Tử Dạ rất khó khăn bỏ chạy được ra ngoài, nhưng ngoài phòng ngủ không một bóng người, chung quanh hoàn toàn im ắng, không có thân ảnh Vệ Tử Thanh và Thanh nhi.

Tử Dạ mới chạy ra khỏi phòng ngủ, còn không kịp thở dốc, người bịt mặt kia đã ép tới.

Nếu là bình thường Tử Dạ cũng không e ngại, chỉ là hắn hiện tại ngay cả một chút sức lực cũng không có, cho nên dưới loại tình huống này hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.

Người bịt mặt từng bước ép sát, rất nhanh bức Tử Dạ vào một góc, đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như thế Tử Dạ lại vô cùng bình tĩnh lại, hắn đứng tại chỗ không hề động mà chỉ lạnh lùng nhìn người bịt mặt hỏi:

-“Là ai phái ngươi tới giết trẫm?”

Người bịt mặt cười lạnh một tiếng cũng không để ý tới Tử Dạ, nàng giơ chủy thủ trong tay cười thành tiếng:

-“Rất nhanh sẽ biến thành người thiên cổ, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Nếu ngươi muốn biết hãy xuống địa ngục mà hỏi diêm vương đi!”

Tử Dạ phân tích người bịt mặt, trong lòng biết địch nhân nhất định có chuẩn bị mà đến, hơn nữa Vệ Tử Thanh cùng Thanh nhi không thể vô duyên vô cớ rời đi, chắc chắn có người cố ý dẫn dắt, cho nên hắn mới cố ý hỏi mục đích chính là kéo dài thời gian.

Đáng tiếc người bịt mặt kia hiển nhiên hiểu ý tứ của Tử Dạ, nàng căn bản không để ý đến câu hỏi của Tử Dạ, chỉ thấy nàng giơ tay lên thanh chủy thủ sắc nhọn từng bước từng bước ép về phía hắn.

Nháy mắt Tử Dạ lâm vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, hắn bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, ở một khắc này hắn chưa từng cảm thấy mình bất lực đến thế, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý phát ra từ thanh chủy thủ kia.

Nói thì chậm khi đó mắt thấy chủy thủ trong tay người bịt mặt sẽ đâm trúng mình, Tử Dạ cũng không nghĩ nhiều trong nháy mắt dùng hết khí lực toàn thân đánh ra một chưởng, người bịt mặt không ngờ rằng Tử Dạ vẫn còn có thể phản kháng, không kịp đề phòng, thanh chủy thủ còn cách yết hầu Tử Dạ một tấc bị chếch xuống vai hắn, để lại trên đó một vết thương thật dài.

Nhưng người bịt mặt cũng bởi vì trúng một chưởng của Tử Dạ, cả người giống như diều đứt dây bị hất văng về phía sau té ngã trên mặt đất.

Sắc mặt Tử Dạ tái nhợt như tờ giấy, vết thương trên vai giờ phút này nhuộm một màu đỏ ghê ngươi, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương chảy ra thấm ướt tẩm y màu trắng trên người hắn.

Máu tươi phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, với cơ thể hắn không thể vận nội lực, nếu làm trái nội lực trong cơ thể hắn sẽ đẩy nhanh tốc độ phát tác của kịch độc, đến lúc đó thực sự nguy đến tính mạng.

Nhưng vừa rồi hắn bất chấp vận nội lực dùng hết toàn lực đánh bay người bịt mặt, cho nên hiện tại hắn cũng nhịn không được nữa, chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị tanh ngọt, bỗng nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người mềm oặt trượt dần xuống đất.

Mà người bịt mặt tuy rằng trúng một chưởng của Tử Dạ cũng bị thương, nhưng nàng dù sao võ công cao cường, hơn nữa Tử Dạ thân trúng kịch độc công lực đã tổn hao quá nửa, cho nên vết thương của nàng so với Tử Dạ tốt hơn rất nhiều.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy đi về phía Tử Dạ giờ phút này ngồi yên không động đậy, có lẽ vừa rồi bị Tử Dạ ám toán hai mắt người bịt mặt lộ ra sát ý mãnh liệt, nhưng động tác của nàng cẩn thận hơn rất nhiều.

Tử Dạ nhìn người bịt mặt bước từng bước về phía hắn lại vô lực không thể làm gì, vừa rồi hắn bất chấp vận nội lực làm chất độc còn sót lại trong thân thể nhanh chóng phát tác, hắn chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn kịch liệt đánh úp, trước mắt một mảnh mơ hồ không rõ, thần trí cũng bắt đầu không còn tỉnh táo.

Rốt cục người bịt mặt đã đi đến trước mặt hắn, thời điểm hai tay nàng giơ lên hai mắt hắn liền tối sầm, cứ như vậy ngất đi.

Đúng lúc này chỉ nghe keng một tiếng, chủy thủ trong tay người bịt mặt bị một kiếm ngăn lại, thân ảnh Thanh nhi xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Người bịt mặt oán độc nhìn Thanh nhi căm hận nói:

-“Là ngươi?”

Thanh nhi nghe giọng nói này, có điểm bất ngờ bất quá nàng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, cười cười nói:

-“Yến Đào? Ngươi xuất hiện ở đây làm gì?”

Người bịt mặt bị Thanh nhi nói đúng thân phận nhưng cũng không kinh hoảng, nàng cười lạnh một tiếng nói:

-“Đúng vậy, ngươi còn nhớ rõ bổn hộ pháp sao?”