Sở Hoàng lúc này sớm đã sợ tới mức hồn phi phách tán, tứ chi hắn như nhũn ra, sắc mặt xám tro màu đất cảm giác thanh kiếm lạnh lẽo kề trên cổ, tuy rằng hắn vẫn đang đứng nhưng hai chân phát run chống đỡ không nổi cơ thể nặng nề, môi giật giật muốn nói gì nhưng không thể phát ra âm thanh.
Nhìn Sở hoàng sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy, khóe môi Du Hàn nhếch lên nụ cười châm chọc, tất cả mọi người đều sợ hãi cái chết, cho dù có là một hoàng đế cao quý ngồi trên ghế rồng cũng không ngoại lệ, tay hắn hơi hơi dùng sức nháy mắt trên cổ Sở hoàng xuất hiện một vết máu.
Chuyện cho tới bây giờ không biết vì sao Du Hàn ngược lại không hề vội vã giết Sở Hoàng, có lẽ nhìn con mồi sợ hãi giày vò trong tay mình hắn chưa từng có cảm giác thỏa mãn như thế, có lẽ hắn cũng không muốn Sở Hoàng cứ dễ dàng chết đi!
Bởi vì Diệp Lạc hắn hận hết thảy những người có quyền thế, nội tâm của hắn vẫn cố chấp cho rằng nếu như Tử Dạ không phải xuất thân thái tử cao quý, như vậy Diệp Lạc tuyệt đối sẽ không rời khỏi hắn, càng sẽ không yêu Tử Dạ!
Cho nên hắn hận người có xuất thân cao quý, hận những người quyền thế, đương nhiên Sở Hoàng trước mắt này vừa vặn phù hợp với những tiêu chuẩn đó.
Có lẽ cảm nhận được trên cổ truyền đến đau đớn, trong lòng Sở Hoàng như có một bóng ma tử vong, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, bởi vì hắn biết chỉ cần hắn hơi động một chút như vậy thanh kiếm kia sẽ không nghi ngờ mà cắt đứt yết hầu hắn.
Cho nên hắn cho dù đã sợ hãi đến cực điểm vẫn phải cố gắng giữ vững thân thể, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Du Hàn, hắn hi vọng người này có thể nghĩ lại mà buông tha chính mình, nhưng khi hắn chống lại cặp mắt tràn ngập sát ý cùng châm chọc kia thì hắn hoàn toàn thất vọng rồi, người kia căn bản sẽ không buông tha cho hắn.
Nhìn ánh mắt Sở Hoàng từ sợ hãi dần chuyển hóa thành tuyệt vọng, Du Hàn rét lạnh cười một tiếng, hắn hôm nay tới nơi này mục đích chính là giết ông ta hắn như thế nào lại có thể buông tha?
Du Hàn vừa dứt tiếng cười kiếm của hắn cũng theo đó chậm rãi giơ lên sau đó nhanh như chớp hướng cổ Sở hoàng đâm tới.
Mắt thấy Sở Hoàng sẽ chết dưới kiếm Du Hàn, bỗng nhiên ở cửa sổ cực kỳ nhanh hiện lên một đạo quang ảnh thẳng hướng Du Hàn phóng tới, thân thể Du Hàn có chút dừng lại tuy rằng nghiêng người tránh thoát nhưng kiếm trong tay lại lệch đi, một kiếm này không lấy mạng của Sở hoàng mà chỉ đâm trúng vai của ông ta.
Sắc mặt Du Hàn nhanh chóng trầm xuống, hắn sẽ cực kỳ nhanh rút kiếm ra đang muốn bồi thêm một nhát, nhưng người mới đến cũng không để hắn như ý, y phất tay chặn đứt đường kiếm của Du Hàn.
Du Hàn nhìn thấy có người đỡ kiếm của mình trong lòng giận dữ, sắc mặt hắn trầm xuống, lúc này không để ý đến Sở hoàng mà xoay người hướng thẳng đến người áo xám xuất chiêu.
Người này hiển nhiên không e ngại rất nhanh liền cùng Du Hàn đấu với nhau.
Làm Du Hàn cảm thấy rất kinh ngạc là người áo xám tuy rằng võ công không bằng mình nhưng bù lại y có tốc độ rất nhanh, thân pháp quỷ dị, hắn nhất thời muốn thắng là chuyện không thể.
Sở Hoàng trên vai bị Du Hàn đâm một kiếm tuy rằng bị thương rất nặng nhưng không phải phần hiểm yếu, cho nên dù trên vết thương chảy ra rất nhiều máu nhưng thần trí của hắn cũng vì thế mà thanh tỉnh .
Hiện tại nhìn hai người kia đang quần nhau trong phòng, cảm thấy đây là thời cơ tốt liền lớn tiếng la lên.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân, sắc mặt Du Hàn khẽ biến, bởi vì hắn biết tiếng la của Sở Hoàng đã kinh động đám thị vệ canh giữ bên ngoài,chính mình tuy rằng võ công cao cường nhưng nếu chân chính kinh động thị vệ trong cung hẳn cũng không có lợi cho hắn.
Bởi vì cho dù hắn võ công có cao tới đâu cũng đánh không lại vài trăm người cộng lại, huống chi trước mắt còn có một người võ công không hề thua kém hắn!
Nghe thấy ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng gần, Du Hàn cười một tiếng xuất chiêu bức lui người áo xám sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ.
Người áo xám thản nhiên nhìn thân ảnh Du Hàn biến mất trong bóng đêm cũng không có ý muốn đuổi theo.
Sở Hoàng mắt thấy Du Hàn rời đi, trong lòng cảm thấy rất bất mãn hắn cố nén đau đớn nhìn người áo xám tức giận quát :
-‘‘Đồ vô dụng, sao ngươi có thể để cho hắn chạy thoát. . . . . . ?
Sở Hoàng lời còn chưa nói xong liền bị một thanh kiếm đặt lên cổ, hắn cứng người không dám tin nhìn người áo xám.
Ngoài cửa tiếng bước chân đã rất gần, người áo xám lạnh lùng nhìn Sở Hoàng gằn từng tiếng:
-‘‘Ta ghét nhất bị người khác đối với ta khoa tay múa chân, nếu ngươi không muốn chết tốt nhất liền ngậm chặt cái miệng thúi của ngươi đi!’’
Nhìn thấy trong mắt Sở Hoàng lộ ra thần sắc sợ hãi người áo xám thế này mới hài lòng thu tay lại sau đó phi thân biến mất khỏi phòng ngủ.
Chính thời điểm hắn vừa biến mất cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, phần đông thị vệ tràn vào.
Kéo dài chi kế
Edit : Muỗi Vove
Ngự thư phòng.
Vệ Tử Thanh từ bên ngoài đi vào, trên khuôn mặt tuấn mỹ có điểm lo lắng vội vàng đối Tử Dạ hành đại lễ sau đó liền bẩm báo :
-‘‘Hoàng thượng! Sở Hoàng gặp chuyện, thích khách đã đào tẩu.’’
Tử Dạ khẽ cau mày, hắn vốn đã đem Sở Hoàng dời đến nơi có vẻ hẻo lánh vì muốn tránh đi những sát thủ Sở quốc thái tử phái tới, hơn nữa trong cung người biết chuyện này cũng không nhiều, không thể tưởng được đối phương vẫn nhanh như vậy tìm đến cửa, thật không khỏi khiên hắn kinh ngạc.
Địch nhân có thể nhanh như thế tìm được Sở Hoàng hiển nhiên nhất cử nhất động của hắn đều bị địch nhân thu vào trong mắt, chỉ là người của Sở quốc thái tử phái tới toàn bộ đều bị giết hết, như vậy người vừa ám sát Sở Hoàng là ai?
Nghĩ đến đây biểu tình trên mặt Tử Dạ không khỏi trầm xuống hỏi :
-‘‘Sở Hoàng thế nào?’’
Vệ Tử Thanh hơi hơi chần chờ một chút nói :
-‘‘Sở Hoàng bị thích khách đâm trúng bả vai, tuy rằng vết thương này không trí mạng nhưng đối phương hiển nhiên muốn đem ông ta vào chỗ chết, trên binh khí có thoa kịch độc hơn nữa chất độc này cực kỳ quái dị, ngay cả Thái y cũng thúc thủ vô sách, nếu như không thể tìm được cách giải, kết quản hẳn nhiên chỉ vài ngày nữa Sở hoàng sẽ bị độc chết!’’
Vệ Tử Thanh vừa dứt lời sắc mặt Tử Dạ nháy mắt trở nên xanh mét, trên trán nổi đầy gân xanh hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm, hắn bỗng nhiên ba một tiếng, nặng nề đánh một quyền lên thư án, sau đó tức giận đứng lên nói :
-‘‘Có phát hiện ra là người nào không?’’
Vệ Tử Thanh khẽ lắc đầu nói :
-‘‘Theo như bọn thị vệ nói thì lúc ấy khi đuổi tới bên ngoài thiên điện bọn họ chỉ nghe tiếng Sở Hoàng, trong tẩm cung cũng chỉ có Sở Hoàng người đầy máu tươi và một cung nữ đã chết nhưng không nhìn thấy bóng dáng thích khách, thần nghĩ thời điểm bọn thị vệ xông vào thích khách đã nhanh hơn một bước rời khỏi!’’
Nghe xong lời nói của Vệ Tử Thanh Tử Dạ cực kỳ phẫn nộ, đối với Sở Hoàng hắn đã phái đi rất nhiều thị vệ canh gác nhưng vẫn bị qua mặt như thế, thật sự khiến hắn rất căm tức.
Hơn nữa đáng hận nhất là bọn thị vệ thậm chí ngay cả bóng dáng của thích khách cũng không nhìn thấy, điều này làm hắn có cảm giác mình thật thất bại!
Vệ Tử Thanh nhìn sắc mặt xanh mét của Tử Dạ, trong lòng biết Tử Dạ bây giờ cực kỳ phẫn nộ, hơn nữa chính hắn cũng có điểm kinh ngạc bởi vì có thể qua mặt được phần đông thị vệ một cách thần không biết quỷ không hay lẻn vào thiên điện ám sát Sở Hoàng cũng không phải chuyện dễ dàng, người này chẳng những võ công cao cường mà còn vô cùng cẩn thận, hiển nhiên là một đối thủ cực kỳ khó chơi, nếu y vẫn tiếp tục ẩn nấp ở trong cung đối với Tử Dạ chính là một uy hiếp rất lớn!
Nghĩ đến đây Vệ Tử Thanh không thở dài một hơi, hiện tại Tây Lương quốc có thể nói là nói là bốn bề thọ địch, Sở quốc đã phát động chiến tranh, tuy rằng quy mô chưa lớn nhưng không sớm thì muộn chờ đón Tây Lương sẽ là một hồi gió tanh mưa máu mà cơ hội duy nhất có thể hóa giải trận chiến tranh này là Sở Hoàng, nếu như Sở Hoàng chết đi như vậy chỉ sợ Tây Lương sẽ thật sự lâm vào cảnh mất nước rồi!
Mà thời điểm Vệ Tử Thanh vẫn đang lâm vào trầm tư, Tử Dạ bỗng nhiên cười lạnh một tiếng trầm giọng nói :
‘‘Truyền lệnh xuống chuẩn bị đội ngũ, trẫm sáng mai sẽ ra chiến trường! Nhớ kỹ đem Sở Hoàng cùng Hương Linh công chúa mang theo! Bất kể như thế nào tuyệt đối không thể để cho Sở Hoàng chưa tới trên chiến trường đã chết đi!’’
Vệ Tử Thanh nghe xong lời này không khỏi lo lắng nói :
-‘‘Nhưng là. . . . . Hoàng thượng! Sở Hoàng hiện tại thân trúng kịch độc tuy rằng không đến mức hôn mê bất tỉnh nhưng thân thể cực kỳ suy yếu, ông ta thật sự không thích hợp ngồi trên xe suốt một quãng đường dài như thế. . . . . . Thuộc hạ chỉ sợ tăng khả năng độc trong cơ thể hắn phát tác. . . . . . . .’’
Tử Dạ không đợi Vệ Tử Thanh nói xong liền cười lạnh một tiếng nói :
-‘‘Trẫm đã không có thời gian để chờ đợi nữa! Ngươi cho là Sở quốc thái tử dễ dàng để chúng ta thuận lợi có giải dược sao? Hiện tại chỉ cần Sở Hoàng có thể chịu được đến thời điểm trên chiến trường là được, nếu hắn chết ở trong cung đối với trẫm nửa điểm tác dụng cũng không có!’’
Nghe xong nhứng lời này của Tử Dạ Vệ Tử Thanh nháy mắt hiểu ra tâm tư của Tử Dạ khi đưa là đủ!
Bởi vì tin tức Sở Hoàng bị thương nặng nhất định rất nhanh sẽ rơi vào tay Sở quốc thái tử, do đó chỉ cần Sở quốc thái tử phát động chiến tranh, chúng ta trước mắt có thể lợi dụng Sở Hoàng kéo dài thời gian! Tuy rằng đến cuối cùng trận chiến này vẫn không tránh được nhưng nếu có thể kéo dài thời gian đối với Tây Lương có lợi ích rất lớn.
Nghĩ đến đây Vệ Tử Thanh không khỏi bội phục nhìn Tử Dạ nói :
-‘‘Hoàng thượng anh minh! Chỉ có để Sở Hoàng xuất hiện trước ba quân Sở quốc thái tử mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù Sở quốc thái tử muốn phát động chiến tranh nhưng cũng bị những đại thần kia áp lực, như vậy sẽ không dễ dàng hạ lệnh!’’
Tử Dạ khẽ gật đầu trầm giọng nói :
-‘‘Đúng vậy! Sở quốc thái tử tuy rằng muốn giết Sở Hoàng nhưng chung quy lại không dám, điều đó chứng tỏ sự xuất hiện của Sở Hoàng tạm thời có thể kéo dài thời gian, nhưng về lâu dài cũng không thể ngăn cản được bao lâu, lúc này để ứng phó với chiến tranh trẫm vẫn còn một người tương trợ!’’
Vệ Tử Thanh có điểm nghi ngờ nhìn Tử Dạ, hắn thật sự không nghĩ ra người có thể giúp Tử Dạ là ai. Nhưng dù trong lòng nghi hoặc hắn cũng không nói ra, bởi vì hắn biết nếu Tử Dạ muốn nói cho hắn biết tự nhiên sẽ không giấu diếm, còn nếu không nói liền chứng minh chuyện này Tử Dạ cũng không muốn cho hắn biết!