Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 224: Hủy diệt




Trong một khắc này ông giống như lại nhìn thấy nàng đứng ở cách đó không xa, đối với ông mỉm cười, ánh mắt trong sáng ngập tràn ôn nhu, còn có tình yêu nồng đậm giành cho ông.

Bên tai của ông, văng vẳng giọng nói của nàng, nàng đang gọi sao? Ông nghe được tiếng nàng, thanh âm của nàng, chất chứa nỗi nhớ nhung vô bờ.

Ánh mắt Diệp lão gia trơn to đục ngầu, lóe ra một tia sáng, khóe miệng ông nhếch lên nụ cười hạnh phúc, đôi môi mấp máy gọi :

-”Hồng nhi. . . . . . . Nàng rốt cục tới đón ta. . . . . . Lúc này đây. . . . . . Ta sẽ không rời khỏi nàng. . . . . . . . Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. . . . . . . . . Chính miệng nói cho nàng biết. . . . . . . . Ta. . . . Yêu. . . . . . Nàng. . . . . . . . .”

Thanh âm yếu ớt dần tắt hẳn, Diệp lão gia mỉm cười hạnh phúc, an tường nhắm hai mắt lại.

Diệp Lạc bị một màn trước mắt này dọa sợ ngây người, nàng sững sờ, thậm chí quên mất cứu người, mãi cho đến khi Diệp Hạo đứng một bên nặng nề quỳ sụp xuống đau đớn kêu lên, thế này mới làm nàng phục hồi tinh thần lại.

Nàng đi ra phía trước, đưa tay dò xét hơi thở của phụ thân và Diệp phu nhân, lại phát hiện, hai người sớm đã ngừng hô hấp. Diệp Lạc lảo đảo, cơ hồ thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, dung nhan tuyệt mỹ, nháy mắt trở nên tái nhợt.

Phụ thân đã chết, Diệp phu nhân cũng đã chết, là nàng sai, là lỗi của nàng, nếu nàng không trở lại, không đem linh vị mẫu thân đưa về Diệp phủ, như vậy, hết thảy chuyện này có thể không phát sinh?

Một nỗi đau đớn, len lỏi trong từng ngóc ngách thân thể nàng, trong lúc hoảng hốt, nàng giống như lại nhớ tới, ngày mẫu thân qua đời, nàng cũng như thế này chỉ có tuyệt vọng cùng bất lực, tất cả bao lấy nàng, vô luận nàng giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi!

Đôi mắt trong trẻo của Diệp Lạc, dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt, không hề dự liệu theo khóe mắt chảy xuống! Nội tâm nàng không ngừng tự hỏi, cũng giống như hỏi mẫu thân trên trời có linh thiêng: mẫu thân, nữ nhi sai lầm rồi sao? Con hoàn thành tâm nguyện của người, nhưng lại hại chết cha và đại nương, con sai rồi?

Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Diệp Lạc chưa từng cảm thấy, mình lại bất lực như thế, đau thương như thế, đây là sự trừng phạt của Diệp phu nhân sao? Bà muốn bào thù cho Diệp Linh có phải hay không?

Nước mắt, từng giọt từng giọt rời đầy trên mặt đất, dung hợp với vũng máu chói mắt, biến thành từng đóa hoa huyết sắc.

Nhìn phụ thân và Diệp phu nhân ngã vào trong vũng máu, Diệp Lạc giống như cảm thấy thế giới của nàng mất đi màu sắc, trước mắt chỉ còn một màu đỏ, một màu đỏ đến ghê người!

Tuy rằng Diệp phu nhân hại mẫu thân chịu khổ bao nhiêu năm, cũng chịu nhiều khuất nhục, nhưng là, nàng không muốn bà ấy chết, cho dù, trong quá khứ, mỗi lần nàng quay về Diệp phủ, Diệp phu nhân đều đối với nàng châm chọc khiêu khích, thậm chí tìm mọi cách gây khó dễ.

Nhưng nàng không muốn bà ấy chết, càng không ngờ, bà ấy còn điên cuồng sau khi giết phụ thân không chút do dự tự sát.

Chẳng lẽ, một người trong lòng ghen ghét, thật sự đáng sợ như thế sao? Diệp phu nhân cực đoan, Diệp Linh cũng như thế, chẳng lẽ, đây là số mệnh sao?

Hôm nay một màn này, cùng ngày đó ở Hình đường một màn kia, đều tương tự như vậy, thời điểm Diệp Linh dùng chủy thủ đâm vào ngực nàng, nháy mắt trước khi ngã xuống đất, nàng nhìn thấy ánh mắt nàng ta trở nên điên cuồng, nụ cười vặn vẹo thê lương.

Mà Diệp phu nhân đem giá nến đâm vào lưng phụ thân, trên mặt cũng có biểu tình như thế, chỉ có điểm bất đồng là, Diệp Linh bởi vì ghen ghét mới giết nàng, còn Diệp phu nhân lại bởi vì ghen ghét, không chiếm được, cho nên, lựa chọn hủy diệt, hủy diệt chính mình, cùng người mình yêu.

Nếu so sánh với Diệp Linh, Diệp phu nhân loại yêu này, điên cuồng hơn, cũng đáng sợ hơn.

Cho tới bây giờ, trong lòng Diệp Lạc mới hiểu được, có lẽ, lúc trước Diệp phu nhân gả cho phụ thân có thể vì bất đắc dĩ, nhưng thời gian qua đi, bà bất tri bất giác yêu phụ thân, nếu không phải bởi vì yêu, bà cũng không hạ độc chết đại phu nhân, cũng càng sẽ không ép mẫu thân phải rời đi, bởi vì yêu, cho nên mới có ý nghĩ muốn độc chiếm, bởi vì yêu, mới không muốn chia sẻ cho bất cứ ai.

Sau ngày hôm này, nàng không thể không chấp nhận sự thật này, cho dù mẫu thân đã qua đời, nhưng là, đối với loại tình yêu bá đạo của Diệp phu nhân, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cùng bà chia sẻ, cho dù một linh hồn đã chết cũng không được, cho nên, bà lựa chọn hủy diệt, chỉ có như vậy, bà mới có cơ hội, đi theo phụ thân!

Nhưng là, Diệp phu nhân lại sai lầm rồi, bà thật sự sai lầm rồi, con người chết giống như đèn tắt, hành vi cực đoan của bà, chỉ lưu lại cho thế nhân nhiều tiếc nuối, trả giá như vậy căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Diệp Lạc, sau đó đem nàng ôm vào lòng.

Diệp Lạc không có giãy dụa, nàng lặng yên tựa vào trong ngực Diệp Hạo, nước mắt trên mặt thủy chung không thể dừng lại, rất nhanh liền thấm ướt một mảnh áo trên người hắn, nhưng nàng không muốn ngẩng đầu lên, bởi vì, nàng không dám đối mặt với ánh mắt bi thương của Diệp Hạo, nàng đang trốn tránh, trốn tránh hết thảy!

Trong từ đường hoàn toàn yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, hai thi thể nằm trong vũng máu, cảnh tượng này thật khiến người ta sợ hãi.

Dã tâm

Edit : Muỗi Vove

Đêm khuya.

Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Tử Ảnh lặng yên ngồi sau thư án. Dưới ánh nến mơ hồ không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Cửa thư phòng bị người ta đẩy ra, một hắc y nhân nhanh chóng tiến vào, trên tay hắn lấy ra một phong thư, đi đến trước mặt Tử Ảnh, cung kính nói :

-”Công tử, trong kinh thành có mật hàm đến!”

Tử Ảnh bất động thanh sắc tiếp nhận phong thư, thản nhiên mở ra, ước chừng nhìn một chút nội dung, nhất thời đôi mày kiếm nhíu chặt, trong mắt của hắn hiện lên một chút do dự, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Hắc y nhân hơi chần chờ một chút ngập ngừng hỏi :

-”Công tử, binh mã Sở quốc đã bắt đầu tiến sát biên giới Tây Lương, sao chúng ta không lựa chọn cùng Sở quốc thái tử hợp tác?”

Tử Ảnh cầm mật hàm trong tay, đưa lên ngọn lửa thiếu cháy thành tro, sau đó mới liếc mắt nhìn hắc y nhân, chậm rãi nói :

-”Ngươi cho rằng thái tử Sở quốc xuất binh đánh Tây Lương, làm như vậy là để cứu Sở Hoàng cùng Hương Linh công chúa kia sao?”

Hắc y nhân bị Tử Ảnh hỏi lại, hơi sửng sốt một chút, có điểm kinh ngạc nói :

-”Công tử, chẳng lẽ không đúng sao? Tử Dạ giam lỏng Sở hoàng, đây không phải lý do để Sở quốc xuất binh sao? Còn có, Sở Hoàng dù sao vẫn là vua của một nước, bị giam lỏng ở Tây Lương, Sở quốc tự nhiên là muốn đem hoàng đế của mình cứu trở về, cho nên mới tức giận xuất binh như thế.”

Tử Ảnh cười lạnh một tiếng, nói :

-”Lý do đúng là như vậy, nhưng mục đích thái tử Sở quốc xuất binh lại không phải vì cứu Sở Hoàng, mà là có mưu đồ khác! Hắn thân là thái tử, phụ hoàng của mình bị giam lỏng ở Tây Lương, mà hắn cũng không tiếc hết thảy, hướng Tây Lương xuất binh. Ngoài mặt, là vì phẫn nộ, hướng Tây Lương quốc đòi một cái công đạo, nhưng trên thực tế, hắn làm như thế chỉ có một nguyên nhân, chính là muốn bức tử Sở Hoàng, chỉ cần Sở Hoàng chết, hắn sẽ không hề băn khoăn lấy lý do này tấn công Tây Lương, đem quốc thổ Tây Lương biến thành Sở quốc!”

Hắc y nhân khiếp sợ mở to mắt, nói :

-”Sở Hoàng dù sao cũng là phụ hoàng của thái tử, thái tử Sở quôc sao có thể không để ý đến sống chết của hắn? Huống chi, trừ bỏ Sở Hoàng, còn có Hương Linh công chúa ở trong tay Tử Dạ, hắn như thế nào có thể hành động thiếu suy nghĩ?”

Trong mắt Tử Ảnh hiện lên một chút đau đớn, lạnh lùng nói :

-”Có đôi khi, thân tình ở trước mặt quyền thế, sẽ không chịu nổi một kích! Thái tử Sở quốc có dã tâm rất lớn, đối với Sở hoàng luôn trầm mê vào nữ sắc, sớm đã có lòng bất mãn, chỉ là Sở Hoàng nắm quyền, căn bản không để ý tới thái tử, hơn nữa, thái tử mặc dù là trưởng tử của Sở Hoàng, nhưng không phải do phi tử được sủng ái sinh ra, cho nên hai người cũng không có cảm tình cha con gì, lập hắn làm thái tử, chẳng qua bởi vì hắn là trưởng tử, Sở Hoàng bị buộc bất đắc dĩ mới lập đó thôi! Nếu không phải bởi vì hắn là trưởng tử, chỉ sợ Sở Hoàng sớm đã lập một hoàng tử khác làm thái tử rồi!”

Hắc y nhân trầm mặc một hồi, nói :

-”Công tử, ý của người là, mục đích thái tử Sở quốc xuất binh lần này, là muốn bức tử Sở hoàng đang bị giam lỏng ở Tây Lương, mượn tay Tử Dạ giết Sở hoàng, chính mình lên ngôi kế vị, rồi lại nhân cơ hội tấn công Tây Lương?”

Tử Ảnh khen ngợi nhìn hắn, nói :

-”Đúng vậy! Trong quá khứ, ngoài mặt, quan hệ của Sở hoàng và thái tử xem ra là phụ từ tử hiếu, nhưng trên thực tế, lại như nước với lửa, Sở Hoàng từng nhiều lần có ý định phế thái tử, nhưng dước sự can thiệt của triều thần mà gác bỏ. Điều này khiến Sở quốc thái tử đối với Sở Hoàng chứa nhiều bất mãn, lúc này có cơ hội lớn như thế, nếu là ngươi, ngươi còn muốn đi cứu cái người muốn phế bỏ mình sao?”

Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, không đợi hắc y nhân trả lời, lại nói :

-”Sở quốc thái tử là một người có dã tâm, hơn nữa lòng dạ thâm sâu, hắn thật vất vả mới đợi được cơ hội này, hắn tự nhiên nắm lấy! Cứu Sở Hoàng, với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là đem mình hướng vào tử lộ, từ nay đối với ngôi vị hoàng đế vô duyên, kết quà này hắn không mong muốn nhìn thấy nhất, cho nên, chỉ có Sở Hoàng chết, hắn mới cảm thấy không có hậu cố chi ưu! Mà hắn cũng sẽ thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế Sở quốc!”

Hắc y nhân trầm mặc một hồi, vẫn có điểm không hiểu hỏi :

-”Công tử, nhưng là, chuyện này cũng đâu liên can tới người, không phải sao? Sở quốc thái tử sai người đưa tới nhiều phong mật hàm, hi vọng công tử có thể cùng hắn hợp tác, thời điểm bắt được Tử Dạ, hắn trợ giúp công tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế, có thể mượn binh lực Sở quốc, công tử cớ sao lại không làm?”

Biểu tình trên mặt Tử Ảnh vẫn không thay đổi, hắn cười lạnh một tiếng, nói :

-”Ngoài mặt xem ra, nếu ta cùng Sở quốc thái tử hợp tác, chứng thật là một vốn một lời, trăm lợi mà không có một hại! Ta nếu cùng hắn liên thủ, Tử Dạ chỉ có một nửa binh lực, căn bản ngăn cản không nổi, đánh hạ kinh thành, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”

Hắc y nhân có chút không hiểu nhìn Tử Ảnh, nói :

-”Nếu là như thế, công tử vì sao chậm chạp không cho thái tử Sở quốc một câu trả lời?”

Tử Ảnh trừng mắt nhìn thẳng hắc y nhân, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo :

-”Ngươi cho rằng sự tình chỉ đơn giản như thế thôi sao? Hừ!”

Hắc y nhân bị Tử Ảnh dọa sợ vội cúi đầu, nói :

-”Ý của công tử là. . . . . . . . ?”

Tử Ảnh dời ánh mắt, lạnh lùng thốt :

-”Nếu sự tình thực sự đơn giản như vậy, bản công tử há lại không đáp ứng cùng Sở quốc thái tử hợp tác? Chỉ sợ đây căn bản là một cái bẫy, Sở quốc thái tử dã tâm như thế, hắn hiện tại chẳng qua chỉ muốn lợi dụng bản công tử thôi! Hừ! Bây giờ nói dễ nghe, nếu ngày kia thật sự công hãm kinh thành, hắn há dễ dàng đem miếng thịt béo bở dâng cho ta? Chỉ sợ, đã không có Tử Dạ, người đầu tiên hắn muốn đối phó chính là ta! Lúc đó binh lực của ta đã mỏi mệt, như thế nào có thể chống lại hắn? Hừ, chỉ sợ đến lúc ấy, Tây Lương liền mất nước rồi!”