Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 198: Hiểu lầm




Diệp Lạc nhìn ý cười chân thành tha thiết trên khuôn mặt Tử Ảnh, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng giảm bớt đi rất nhiều, cũng không trách cứ hắn đối với nàng vô lễ, mà lộ ra một nụ cười thản nhiên nói:

-”Được rồi, Vô Ảnh công tử, nơi này mặc dù là nhà ngươi, thế nhưng, nếu để bị người khác nhìn thấy hai chúng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng dù sao vẫn không hay, trước ngươi vẫn nên gọi Thanh nhi đến đây cho ta.”

Tử Ảnh nhìn Diệp Lạc mỉm cười, chỉ thấy một trận hoa mắt, cơ hồ xem đến ngây người, qua một hồi lâu hắn mới hồi phục tinh thần, cười nói:

-”Việc này Lạc nhi cứ yên tâm, những hạ nhân kia sớm đã biết phu nhân sẽ hồi phủ, như thế nào có thể ầm ĩ bàn ra tán vào đây.”

Nghe được hai chữ phu nhân, trên mặt Diệp Lạc không khỏi hơi đỏ lên, thanh âm trách cứ nói:

-”Ngươi sao có thể nói hươi nói vượn? Làm cho người ta hiểu lầm, thật không hay, ngươi sau này còn phải lấy vợ nữa, mau mau đi làm sáng tỏ!”

//Ta thật tình không thích đoạn này tí nào nha//

Nhìn Diệp Lạc trên mặt một rạng mây đỏ, Tử Ảnh không khỏi mỉm cười, hắn một phen nắm lấy tay Diệp Lạc, thâm tình nói:

-”Lạc nhi, nàng đừng khách khí, ta làm như vậy, cũng không có ý gì khác, chỉ là, nơi này là một trấn nhỏ hẻo lánh, người nông thôn miền núi gặp nàng lẻ loi một mình, lại mang theo đứa nhỏ, khó tránh khỏi ngạc nhiên, cho nên ta mới nói cho bọn họ, nàng là phu nhân của ta, như vậy, bọn họ cũng không còn chuyện gì để mà nói rồi!”

Diệp Lạc nghe lời giải thích của Tử Ảnh, trong lòng chợt động, chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ chảy tràn trong lòng, lúc này đây, nàng không có giãy ra khỏi tay Tử Ảnh, tùy ý hắn nắm tay mình, trong nội tâm nàng bị tấm chân tình của hắn làm cho cảm động, nàng tuy rằng vẫn không nhớ nổi, nàng cùng hắn trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, nàng có thấy được trong mắt hắn, tình cảm chân thành mà hắn giành cho nàng, mà hiện tại nàng biết, hắn làm hết thảy cũng là vì nàng.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ đến Tử Dạ, nam nhân khi thì ôn nhu khi thì lãnh khốc vô tình, nghĩ đến hắn, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, người nam nhân kia, tim của hắn thật thâm sâu khó dò, nàng căn bản nhìn không thấu tâm tư hắn, có lẽ, hắn thân là vua của một nước, chứng thật có rất nhiều điều bất đắc dĩ, nhưng là, tình cảm của hắn, chung quy không thể thuộc sở hữu của một mình nàng, nàng vĩnh viễn vô phương thừa nhận, sẽ cùng nhiều nữ nhân khác chia sẻ phu quân của mình, nàng vĩnh viễn không làm được, mỗi ngày ở trong cung điện lạnh lẽo xa hoa chỉ để chờ đợi được hoàng đế sủng hạnh.

Không hề nghi ngờ, người nàng yêu là Tử Dạ, nam nhân lãnh khốc vô tình kia, nhưng là, nàng ở cùng hắn, cũng chỉ là tra tấn và đau khổ. Mà Tử Ảnh, tuy rằng trong lòng nàng không thương hắn, nhưng là, ở bên hắn, nhưng vết thương lòng của nàng dần được xoa dịu! Chẳng lẽ, chính vì không thương, nên mới có thể lạnh nhạt đối mặt sao?

Trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia ảm đạm, điều này cũng không qua nổi mắt Tử Ảnh, trong lòng hắn hơi đau đớn, nhưng là, hắn không có biểu lộ ra, bởi vì hắn biết, tuy rằng Diệp Lạc lựa chọn rời khỏi Tử Dạ, rời đi hoàng cung, nhưng nếu muốn nàng nhanh chóng quên đi Tử Dạ để tiếp nhận hắn, điều đó căn bản không có khả năng, nếu Diệp Lạc thực sự là một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, như vậy, hắn đã không yêu nàng!

Cho nên, hắn hiện tại cần nhất là thời gian, để cho thời gian làm nhạt đi tình cảm của nàng giành cho Tử Dạ, từ từ tiếp nhận hắn, bất kể như thế nào, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, hắn đã đủ thỏa mãn, quản chi việc cả đời nàng không quên được Tử Dạ, không để hắn ở trong lòng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười, đối Diệp Lạc ôn nhu nói:

-”Lạc nhi, nàng đói bụng chưa? Nàng trước rửa mặt chải đầu một phen, ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút điểm tâm!”

Diệp Lạc khẽ gật đầu, rồi nói:

-”Vô Ảnh, cảm ơn ngươi!”

Tử Ảnh nhìn Diệp Lạc, bỗng nhiên bật cười nói:

-”Nếu nàng thật muốn cảm tạ ta, vậy lấy thân báo đáp như thế nào? Nếu không được, vậy không cần cảm tạ ta rồi!”

Diệp Lạc nghe xong lời nói của Tử Ảnh, không khỏi cảm thấy nao nao, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Mà Tử Ảnh cũng không đợi nàng trả lời, lại mỉm cười nói:

-”Lạc nhi, đây chỉ là nói đùa, chẳng lẽ nàng lại tưởng thật sao? Nếu nàng cho là thật, ta đây cũng không khách khí!”

Nói ròi hắn làm bộ muốn lên giường.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng kinh hô truyền đến, Tử Ảnh cùng Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh nhi khuôn mặt đỏ bừng đứng ở cửa, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.

Diệp Lạc thấy Thanh nhi đột nhiên xuất hiện, tuy rằng nàng và Tử Ảnh không có cái gì, nhưng là, nhìn đến biểu tình không dám tin kia của Thanh nhi, biết Thanh nhi đã hiểu lầm nàng cùng Tử Ảnh rồi, cũng không khỏi có chút đỏ mặt.

Nhưng thật ra Tử Ảnh đối với việc Thanh nhi đến bất ngờ không có gì ngạc nhiên, hắn thân hình cao lớn, giống như không có việc gì xảy ra, tao nhã mà tự nhiên.

Qua một hồi lâu, Thanh nhi mới nghiêm mặt, đối Tử Ảnh trợn mắt nhìn, tức giận nói:

-”Ngươi này đăng đồ tử, ngươi có ý đồ gì với tiểu thư nhà ta?”

Diệp Lạc thấy Thanh nhi hiểu lầm Tử Ảnh, vội nói:

-”Thanh nhi, không được vô lễ, Vô Ảnh công tử không có đối với ta…ta…”

Nói tới đây, trên mặt Diệp Lạc đỏ lên như áng mây chiều, ngượng ngùng không thể nói được nữa.

Mà lời nói ấp a ấp úng của Diệp Lạc, lại càng làm trong lòng Thanh nhi nổi lên nghi ngờ, nàng tức giận chỉ thẳng vào mặt Tử Ảnh, lớn tiếng chất vấn:

-”Vô Ảnh công tử, không thể tưởng được ngươi lại lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn! Làm sao ngươi có thể đối với tiểu thư nhà ta như vậy?”

Diệp Lạc thấy Thanh nhi hiểu lầm, trong lòng càng thêm lo lắng, lại không biết làm thế nào để mở miệng giải thích, đành phải khó xử nhìn Tử Ảnh.

Mà Tử Ảnh lại giống như không có việc gì, hắn vỗ nhẹ lên vai Diệp Lạc, ý bảo nàng yên tâm, sau đó giơ tay lên mặt lột ra lớp da, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ, con người đen sáng như ngọc nhìn Thanh nhi, thản nhiên nói:

-”Thanh nhi, ngươi có nhận ra ta?”

Thanh nhi kinh ngạc mở to hai mắt, qua một hồi lâu, mới thất thanh kêu lên:

-”Ứng vương gia, tại sao lại là người? Người không phải là Vô Ảnh công tử sao?”

Tử Ảnh mỉm cười nói:

-”Ta là Vô Ảnh công tử, Thanh nhi cô nương, đã lâu không gặp!”

Phu nhân

Edit: Muỗi Vove

Thanh nhi từ khiếp sợ phục hồi tinh thân lại, nàng hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Tử Ảnh, bất mãn nói:

-”Cho dù ngươi là Ứng vương gia, cũng không thể đối với tiểu thư nhà ta vô lễ như thế? Ngươi…Ngươi thật sự là quá phận!”

Đối mặt với chỉ trích của Thanh nhi, Tử Ảnh cũng không buồn bực, hắn vẫn ôn hòa cười nói:

-”Thanh nhi cô nương xin đừng hiểu lầm, cho dù trong lòng ta có muốn tiểu thư nhà ngươi như thế nào, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là người như vậy! Được rồi, bản công tử trước hết đi ra ngoài, Thanh nhi cô nương cũng không nên quá mức buồn bực!”

Nói xong Tử Ảnh quay đầu hướng Diệp Lạc mỉm cười, sau đó sải bước ra ngoài.

Thanh nhi sau khi Tử Ảnh rời đi, liền đi tới bên cạnh Diệp Lạc, vẻ mặt áy náy nhẹ giọng nói:

-”Tiểu thư, thực xin lỗi…”

Thanh nhi sau khi nghe Tử Ảnh nói một phen, mới nhận thấy chính mình có bao nhiêu lỗ mãng, nàng mặc dù đối với nhân phẩm của Ứng vương gia chưa tin tưởng, nhưng là, nàng làm sao có thể hoài nghi tiểu thư nhà mình? Tiểu thư lại càng không là loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, huống chi, đoạn đường từ hoàng cung chạy ra ngoài, tiểu thư tuy rằng cái gì cũng không nói với nàng, nhưng là, nhìn biểu tình thương tâm muốn chết kia của tiểu thư, đã biết, tiểu thư là bị thương tổn, mà người có thể làm tiểu thư thương tâm như vậy, chỉ có đương kim hoàng thượng, Tử Dạ!

Tuy rằng nàng không rõ, tiểu thư vì sao theo Ứng vương gia đến đây, thế nhưng, nàng xem tiểu thư đối với thân phận của Ứng vương gia không có điểm kinh ngạc, nàng liền biết, tiểu thư sớm đã biết Vô Ảnh công tử chính là Ứng vương gia, nghĩ đến, tiểu thư rời đi hoàng cung, rời đi hoàng thượng, nhất định là có nỗi khổ riêng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh nhi áy náy, cho nên mới hướng Diệp Lạc nhỏ giọng xin lỗi.

Diệp Lạc thở dài một hơi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thanh nhi, dịu dàng nói:

-”Thanh nhi ngốc, muội đang ở đây nói cái gì đó? Ta cũng không trách muội, hơn nữa, tình cảnh vừa rồi, quả thật…Quả thật làm cho người ta dễ dàng hiểu lầm.”

Nghĩ đến động tác ái muội vừa rồi của Tử Ảnh, trên mặt Diệp Lạc không khỏi hơi đỏ lên.

Thanh nhi khẽ đựa đầu vào bả vai Diệp Lạc, trầm mặc một hồi, nói:

-”Tiểu thư, người có phải hay không cùng hoàng thượng xảy ra hiểu lầm? Vì sao phải vội vàng rời đi?”

Nghe Thanh nhi nhắc đến Tử Dạ, biểu tình Diệp Lạc không khỏi trở nên ảm đạm, nàng trầm mặc thật lâu, sau mới lên tiếng nói:

-”Thanh nhi, hắn là vua của một nước, thế nhưng, ta không thể trở thành hoàng hậu của hắn, ta rời đi, có lẽ đối với chúng ta, là lựa chọn tốt nhất!”

Thanh nhi phát hiện trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia đau đớn, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh Hương Linh công chúa cùng nụ cười hung ác của nàng ta, trong lòng vừa động, bật thốt lên nói:

-”Là vì Sở quốc công chúa sao?”

Diệp Lạc trong lòng đau xót, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:

-”Thanh nhi, đừng nói nữa được chứ? Đừng nói nữa…”

Thanh nhi nhìn khóe mắt Diệp Lạc rơi lệ, cùng vẻ mặt thống khổ, trong lòng không khỏi thấy chua xót, biểu tình của Diệp Lạc đã nói ra hết thảy, Diệp Lạc vội vàng rời cung, chắc chắn cùng vị Sở quốc công chúa kiêu ngạo kia có liên quan.

Thanh nhi chợt nhớ tới lời của vị cung nữ nọ nói Tử Dạ đến Di Hương cung, mà nơi đó, chính là tẩm cung của Sở quốc công chúa!

Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh nhi không khỏi trào lên một cỗ phẫn nộ, nàng cắn môi, tức giận nói:

-”Hoàng thượng thật sự là quá mức, hắn sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy? Chẳng lẽ thân là hoàng thượng, thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cái kia Sở quốc công chúa kiêu ngạo, sao có thể xứng làm nhất quốc chi hậu?”

Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, đè nén đau đớn trong tim, khó khăn nói:

-”Thanh nhi, đủ! Không nên nói nữa, quá khứ hết thảy, ta không muốn nhắc lại, hiện tại chúng ta đã ra khỏi hoàng cung, những sự tình kia, đã không còn can hệ nữa!”

Thanh nhi bị Diệp Lạc quát, cũng không dám nói gì thêm, nàng trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng hỏi:

-”Tiểu thư, không bằng chúng ta trở về Thủy Vân cung đi? Ở nơi này, có vẻ không được hay lắm…”

Diệp Lạc khóe miệng lộ ra một ý cười thê lương, nói:

-”Thanh nhi, chúng ta không thể trở về Thủy Vân cung, ta cũng không muốn trở về…Chúng ta trước mắt ở lại nơi này đi!”

Thanh nhi có điểm không hiểu nhìn Diệp Lạc, nghi hoặc hỏi:

-”Tiểu thư, người vì sao không muốn trở về? Chúng ta rời đi đã lâu như vậy, không biết Vương thẩm các nàng thế nào? Các nàng nhất định là rất nhớ tiểu thư…”

Diệp Lạc thở dài một hơi, nói:

-”Thanh nhi, muội một lát nữa viết một phong thử gửi về báo ọi người biết chúng ta bình an thôi, nói cho các nàng, bất cứ ai đến Thủy Vân cung tìm ta, cũng tuyệt đối không được tiết lộ hành tung của ta, ta…Ta vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp hắn nữa!”

Thanh nhi giờ mới hiểu được, Diệp Lạc không trở về Thủy Vân cung, chỉ là vì muốn tránh mặt Tử Dạ, nàng lặng yên liếc mắt nhìn Diệp Lạc, khẽ thở dài một hơi, không muốn nhắc lại nữa.

Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, không khí tràn ngập áp lực cùng đè nén, nhất thời hai chủ tớ không biết nói gì.

Qua một hồi lâu, Diệp Lạc chợt nhớ tới Vân Lạc Tử, không khỏi lo lắng hỏi:

-”Thanh nhi, Tử nhi đây? Hắn ở nơi nào?”

Trong mắt của nàng hiện lên một chút hoảng hốt, từ trên giường đứng lên.

Thanh nhi vội kéo tay nàng, nói:

-”Tiểu thư, người đừng vôi, thiếu cung chủ hiện tại được bà vú ôm đi chăm sóc, một lát nữa sẽ được đưa đến!”

Nói xong, Thanh nhi dừng lại, chần chừ một chút, lại nói:

-”Tiểu thư, người nơi này đều hiểu lầm tiểu thư là phu nhân của Vương gia, còn có…Bọn họ xem thiếu cung chủ là hài tử của Ứng vương gia…”

Diệp Lạc hơi sững sờ, bất quá nàng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh, thản nhiên nói:

-”Cứ mặc bọn họ, chỉ là làm khó xử Vô Ảnh công tử rồi, hắn cũng là có ý tốt, Thanh nhi, muội về sau không nên quá vô lễ.”

Thanh nhi bĩu môi không cho là đúng, nhỏ giọng nói:

-”Cái kia không có ý tốt gì đâu. Nô tỳ phỏng chừng, hắn hận không thể thật sự đem tiểu thư biến thành phu nhân của hắn đó…”

Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, không đợi Thanh nhi nói xong, vội ngắt lời:

-”Thanh nhi! Không nên nói hươu nói vượn!”

Thanh nhi hơi hơi thè lưỡi, không thèm nhắc lại, kỳ thật, nàng cũng không phải chán ghét Tử Ảnh, chỉ là, trong lòng cảm thấy, lần này mặc dù hoàng thượng làm tiểu thư thương tâm, thế nhưng, Tử Ảnh cũng là có ý tứ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên, trong lòng nàng đối với hắn không khỏi có điểm bài xích. Từ đó dẫn đến hành vi đối với hắn có vẻ xem thường!