Edit: Muỗi Vove
Trong lòng bất an, làm Tử Dạ bước nhanh hơn, tiểu thái giám đi theo hắn kinh ngạc nhìn Tử Dạ đột nhiên thay đổi cước bộ, sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thân lại, chạy nhanh đuổi theo.
Tĩnh.
Toàn bộ Ly cung hoàn toàn yên tĩnh, cái không khí quỷ dị này làm tâm Tử Dạ thắt chặt. Bởi vì, toàn bộ Ly cung không một bóng người, chỉ có thấp thoáng ánh nến chiếu sáng một vùng.
Tử Dạ cố nén bất an trong lòng, xuyên qua hành lang không người, hướng phòng ngủ của Diệp Lạc đi đến, thế nhưng, ở khoảng cách với phòng ngủ không xa, hắn rốt cuộc thấy được các cung nhân đồng loạt nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Hắn nhìn theo cửa phòng ngủ, trái tim đập mãnh liệt, hắn chẳng quan tâm đám cung nhân còn sống hay đã chết, bước nhanh vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không một bóng người, trên giường chăn đệm lạnh ngắt, y phục được xếp ngay ngắn đặt ở đầu giường, mà ở cách đó không xa, một cái nôi lặng yên đung đưa, nến ở góc tường vẫn không tiếng động cháy bập bùng, giống như nói cho hắn biết, mọi chuyện đã xảy ra rồi!
Nhìn căn phòng trống rỗng, Tử Dạ cảm thấy trong lòng từng trận run rẩy, sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay gắt gao siết chặt, vừa rồi ở Di Hương cung nghe thấy thanh âm của nàng, lại vang lên bên tai hắn: Tử Dạ, ta với ngươi từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt…Ân đoạn nghĩa tuyệt…Ân đoạn nghĩa tuyệt…
Thanh âm thê lương của nàng, một lần nữa quấn quanh bên tai Tử Dạ, trên trán hắn gân xanh nổi lên dữ dôi, đôi con ngươi đen âm u bởi vì phẫn nộ cực độ, mà giờ phút này trở nên sẫm đỏ, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nặng nề giáng một chưởng xuống bàn gỗ, ở chỗ sâu nhất trong yết hầu phát ra tiếng rền rĩ như dã thú:
-”Lạc nhi…”
Tiếng kêu bi thương tuyệt vọng vang lên, trong đêm tối, có vẻ bất lực mà trống rỗng.
Một trận tiếng bước chân vội vàng đi đến, tiểu thái giám hốt ha hốt hoảng bẩm báo:
-”Hoàng thượng, toàn bộ cung nhân đều hôn mê bất tỉnh rồi…”
Tiểu thái giám vừa nói vưà để ý đến bàn gỗ bị Tử Dạ đánh gãy, không khỏi tắc nghẽn lại, thân thể hắn mềm nhũn, vội quỳ sụp xuống đất.
Tử Dạ giống như không cảm giác đau đớn trên bàn tay, sắc mặt hắn âm lệ, con ngươi đen lập lòe ánh lửa, hắn xoay người, cũng không thèm liếc mắt đến tên thái giám đang quỳ dưới đất, bước nhanh ra ngoài!
Đêm. Đã sâu.
Không biết từ khi nào, vầng trăng đang dạo chơi trên cao, đã muốn lén lút trốn vào tầng mây thật dày, giữa đêm tối, trên con đường vắng vẻ, một chiếc xe ngựa vội vã rời đi.
Bên trong xe ngựa, Diệp Lạc mặt không thay đổi ôm lấy Vân Lạc Tử đang ngủ say suy nghĩ đến xuất thần, trong đầu nàng, vẫn không ngừng hiện lên một màn hai thân ảnh quấn lấy nhau, lòng của nàng giống như không tiếng động mà rỉ máu.
Thanh nhi bất an không yên ngồi bên cạnh Diệp Lạc, nàng lo lắng nhìn vẻ mặt mất mát ưu thương của Diệp Lạc, nhịn không được, nhẹ giọng hỏi:
-”Tiểu thư, người không sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Lạc nghe thấy thanh âm của Thanh nhi, kinh ngạc ngẩng đầu, khi đối mặt với ánh mắt lo âu của Thanh nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nước mặt chậm rãi rơi trên hai gò má tái nhợt, nàng khẽ lắc đầu, sau đó tựa khẽ vào vai Thanh nhi, không tiếng động nức nở.
Thanh nhi không yên lòng nhìn Diệp Lạc, muốn nói lại thôi. Qua một hồi lâu, nàng khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn phải đè nén nghi hoặc trong lòng, không hỏi Diệp Lạc.
Vừa rồi, ở Ly cung, nàng vốn định vào trong phòng hầu hạ Diệp Lạc đi ngủ, lại phát hiện chỉ có Vân Lạc Tử ngủ say sưa, không thấy thân ảnh Diệp Lạc, thế nhưng, ngay tại thời điểm nàng thất kinh, Diệp Lạc bỗng nhiên từ cửa sổ nhảy vào.
Nàng xem thần sắc Diệp Lạc không đúng, đang muốn lên tiếng hỏi xem chuyện gì xảy ra, mà Diệp Lạc chỉ nói muốn xuất cung, bảo nàng nhanh chóng chuẩn bị. Tuy rằng trong nội tâm nàng cực kỳ nghi hoặc, nhưng là, bắt gặp bộ dáng kiên quyết của Diệp Lạc, biết mình có khuyên cũng không được, đành phải yên lặng thu dọn, sau đó theo lời Diệp Lạc phân phó, điểm huyệt toàn bộ cung nhân, cùng Diệp Lạc ly khai khỏi Ly cung.
Từ hoàng cung đi ra, một chiếc xe ngựa đã lặng yên đợi ở đó từ khi nào, mà người ngồi ở trên xe, chính là Vô Ảnh công tử đang hướng nàng mỉm cười.
//Có cảm giác hồng hạnh vượt tường các nàng ạ. Ta không thích điều này//
Trong lòng nàng có trăm điều nghi vấn, nhưng là, hiện tại nàng không biết như thế nào mở miệng hỏi Diệp Lạc, hơn nữa, Vô Ảnh công tử vì sao xuất hiện ở ngoài cửa cung? Tiểu thư đột nhiên muốn rời cung? Cùng hắn có quan hệ gì sao?Tử Dạ đâu? Hắn có biết tiểu thư rời đi không?
Không biết qua bao lâu, Diệp Lạc mới chậm rãi bình tĩnh lại, trên mặt tuy rằng vẫn tái nhợt không một chút huyết sắc, nhưng là vẻ mặt đã muốn khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu.
Nàng nhẹ nhàng tách khỏi Thanh nhi, sau đó dùng tay nhấc một góc tấm màn xe, từ khung cửa sổ nhìn về phía sau, chỉ thấy xung quanh một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ ràng, nàng khẽ thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt, lặng yên nhắm hai mắt lại.
Nhớ tới hai người kia dây dưa cùng một chỗ, lòng của nàng liền một trận đau đớn, bên môi nàng nhếch lên một nụ cười thê lương.
Hắn là hoàng đế, hắn về sau sẽ có cả tam cung lục viện, cái mà nàng muốn, hắn vĩnh viễn cũng không thể đáp ứng nàng, cũng không thể cho nàng!
Mặc dù rời khỏi hắn, khiến tim nàng không thôi đau đớn, nhưng là, dù trong lòng đau đớn, cũng coi như được giải thoát!
Nàng vốn cho rằng mình có thể không để ý, thế nhưng, chính mắt nhìn thấy hắn cùng Hương Linh công chúa thân mật dây dưa, thời điểm đó nàng mới biết được, lòng của nàng đang rỉ máu. Nàng để ý, nàng thực để ý, khi nàng chứng kiến hắn ôm nữ nhân khác vào lòng, trong một phút nàng cơ hồ muốn xông lên giết chết Hương Linh công chúa!
Bởi vì nàng để ý, cho nên mới lựa chọn rời đi, như thế sẽ không chịu thương tổn, không phải sao? Chỉ có ly khai, nàng mới không nghĩ đến hắn, lòng của nàng mới không đau!
Nhu tình
Edit: Muỗi Vove
Không biết qua bao lâu, Diệp Lạc ôm lấy Vân Lạc Tử, dựa vào Thanh nhi, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sắc trời, dần dần hửng sáng, rạng mây đỏ phía chân trời chậm rãi lan dần ra, rất nhanh đã hình thành một tầng thất sắc, phía sau đó mặt trời từ từ lộ ra khuôn mặt tươi cười, chỉ một thoáng, hào quang vạn trượng, chiếu sáng cả trời đất.
Sáng sớm những giọt sương đêm còn chưa kịp tản đi, đọng lại trên những lá cây bụi cỏ bên đường, ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra ánh sáng lóng lánh, không khi tươi mát tràn ngập, thấm vào lòng người, khiến người ta tinh thần phấn chấn.
Một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cực kỳ xa hoa, chậm rãi tiến vào đông trấn, làm ai ai cũng tò mò ngước nhìn.
Tử Ảnh ngồi ở chỗ phu xe, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ cùng nụ cười thản nhiên, đã một đêm hắn không ngủ, nhưng giờ phút này thoạt nhìn không có nửa điểm uể oải, ngược lại hai mắt tỏa sáng, thần thái nghiêm túc, khóe miệng thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.
Xe ngựa chuyển vào một khúc ngoặt, chậm rãi đi vào một tòa nhà to lớn, dường như là vừa mới hoàn thành không lâu, phía trước cực kỳ tráng lệ đường hoàng.
Xe ngựa còn chưa dừng, một tiểu đồng vẻ gác cổng vẻ mặt hớn hở chạy ngay lại, tiếp nhận dây cương trong tay Tử Ảnh, kinh hỉ nói:
-”Gia đã trở về?”
Tử Ảnh hơi gật đầu, ý bảo tiểu Tư không cần lên tiếng, sau đó xoay người nhẹ nhàng nhấc tấm rèm vải.
Một đạo ánh sáng chiếu vào xe ngựa, Thanh nhi mở hai mắt ra, lại nhìn đến Tử Ảnh đang đứng lặng yên trước xe ngựa, ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Lạc, nàng hơi sững sờ, vội cựa mình ngồi dậy, đang muốn nói chuyện, lại bị Tử Ảnh ngăn cản.
Tử Ảnh dịu dàng nhìn Diệp Lạc vẫn còn đang ngủ say, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cùng khóe mắt đang lưu lại giọt nước mắt trong suốt, trong lòng không khỏi hơi co rút đau đớn, hắn thận trọng nâng tay, nhẹ nhàng đem Vân Lạc Tím đang ngủ say trong ngực Diệp Lạc bế ra rồi giao cho Thanh nhi đang đứng một bên. Đợi Thanh nhi xuống xe ngựa, hắn mới dùng động tác cực kỳ mềm nhẹ, ôm lấy Diệp Lạc, mỗi động tác của hắn đều cực kỳ cẩn thận, giống như thứ hắn ôm trong lòng là trân bảo trân quý vô cùng, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ bị mất đi.
Thanh nhi ôm lấy Vân Lạc Tử, mở to hai mắt, không dám lên tiếng nhìn bóng lưng Tử Ảnh ôm Diệp Lạc, nàng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại nuốt xuống, sửng sốt một hồi lâu, mãi cho tới khi tiểu hài đồng bên cạnh đỏ mặt nhắc nhở nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, bước nhanh đuổi theo.
Tử Ảnh ôm trong lòng Diệp Lạc, không để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của hạ nhân, trực tiếp đi vào một gian phòng tao nhã lịch sự, hắn đem Diệp Lạc nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đang muốn đắp chăn cho nàng, mà lúc này, Diệp Lạc lại đột nhiên giật mình, mở to hai mắt.
Đôi mắt nàng sáng trong như dòng thu thủy nhìn Tử Ảnh, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, qua một hồi lâu, khàn khàn bật thốt:
-”Cảm ơn ngươi.”
Tử Ảnh nhìn dung nhanh khuynh thành trước mắt, trong lòng không khỏi có chút kích động, tay hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng noãn thon dài của Diệp Lạc, ôn nhu nói:
-”Lạc nhi, đối với ta, nàng vĩnh viễn không cần nói lời cảm ơn, bởi vì, những điều này là ta cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm!”
Nhìn ánh mắt nồng đậm thân tình của Tử Dạ, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, cái mũi đau xót, gần như muốn rơi lệ, bởi vì, Tử Ảnh đột nhiên dịu dàng tình cảm, làm nàng nhớ tới Tử Dạ, nàng nhớ tới một màn đêm qua làm nàng thương tâm đến chết, nàng cơ hồ muốn trốn tránh ánh mắt Tử Ảnh, theo bản năng giãy khỏi bàn tay hắn, mất tự nhiên nói:
-”Hài tử của ta đâu, còn có Thanh nhi?”
Nhìn Diệp Lạc biểu tình trốn tránh, phản ứng như trong tiềm thức khước từ hắn, trong lòng Tử Ảnh cảm thấy đau đớn, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười cô đơn, ôn nhu nói:
-”Nàng yên tâm, các nàng không việc gì, đứa nhỏ đói bụng, ta đã cho người đem các nàng đi rửa mặt chải đầu chuẩn bị dùng bữa rồi!”
Diệp Lạc không dám đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tử Ảnh, nàng có điểm mất tự nhiên cụp mắt, nhẹ giọng hỏi:
-”Đây là nơi nào?”
Tử Ảnh bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, hắn từ trên giường đứng lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai nhu nhược của Diệp Lạc, ôn nhu nói:
-”Lạc nhi, nàng nhớ lại xem, nàng thật sự không biết ta sao?”
Cái tư thế này, cực kỳ ám muội, Diệp Lạc thậm chí có thể cảm giác được hô hấp nóng hổi của hắn phun trên mặt nàng, nàng cắn môi, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng là, hai vai bị Tử Ảnh đè chặt, không thể động đậy.
Không khí trong phòng, thoáng chút trở nên cực kỳ ám muội, một mảnh yên tĩnh quỷ dị bên trong, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở rất khẽ của đối phương.
Như thế trầm mặc thật lâu, ánh mắt Diệp Lạc mới nhìn về phía Tử Ảnh, chậm rãi nói:
-”Ngươi là Ứng vương gia, có phải không? Bất kể là Vô Ảnh công tử, hay Ứng vương gia, tất cả đều cùng là một người, đúng không?”
Tử Ảnh lấy tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen trên trán Diệp Lạc, trên môi nở một nụ cười chua xót, đè thấp thanh âm nói:
-”Hiện tại chỉ có Vô Ảnh công tử, đã không còn là Ứng vương gia nữa rồi! Ứng vương gia kia, sớm đã chết rồi!”
Nhìn ưu thương trong mắt Tử Ảnh, trong lòng Diệp Lạc có một cảm giác thê lương khó hiểu, nàng lặng yên nhìn Tử Ảnh, đáy mắt lạnh như băng dần dần hòa tan, một hồi lâu, mới thản nhiên nói:
-”Có đối khi, một vương gia chói sáng trong mắt mọi người, chưa hẳn đã tự do tự tại như Vô Ảnh! Ngươi nói xem có đúng không?”
Tử Ảnh nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Diệp Lạc, trong mắt dần có ánh cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn, giống như chuồn chuồn lướt nước, sau đó buông Diệp Lạc ra, thâm tình nói:
-”Lạc nhi, nàng nói đúng! Chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, bất kể là Vô Ảnh cũng tốt, Ứng vương cũng tốt, ta sẽ luôn luôn khoái hoạt!”