Trở lại tẩm cung, chỉ thấy Vân Lạc Tử vẫn đang ngủ say đã muốn tỉnh lại, đang được cung nữ chăm sóc cẩn thận, thấy Diệp Lạc trở về, mọi người hướng Diệp Lạc hành lễ, sau đó lui về một bên.
Diệp Lạc không để ý đến mọi người, nàng một đường đến bên Vân Lạc Tử, nhìn đôi mắt màu lam của hài tử đang dao động đối nàng nở nụ cười ngây thơ, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, một giọt nước mắt lặng yên chảy dài .
Có lẽ cảm nhận được tâm tình bi thương của Diệp Lạc, Vân Lạc Tử vừa mới cười tươi đột nhiên vặn vẹo thân mình, khóc rống lên.
Diệp Lạc trong lòng chua xót, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Vân Lạc Tử đang khóc lớn, đem thân hình nho nhỏ, mềm mại của hài tử ôm vào lòng, dù vậy, Vân Lạc Tử ở trong lòng nàng vẫn khóc mãi không thôi.
Cung nữ đứng một bên nhìn thấy có điểm đau lòng nhíu nhíu mày, liền đi đến bên cạnh Diệp Lạc, cẩn thận nói:
-”Nương nương, đại hoàng tử đoán chừng là đang đói bụng, nên chăng trước mắt để nô tỳ ôm đại hoàng tử đi tìm bà vú?”
Diệp Lạc thấy Vân Lạc Tử khóc đến không ra hơi, liền đem Vân Lạc Tử giao cho vị cung nữ kia, cẩn thận phân phó nàng vài câu.
Thanh nhi nhìn đến Diệp Lạc rầu rĩ không vui, vội đi đến bên cạnh Diệp Lạc, nhẹ giọng nói:
-”Tiểu thư, Hương Linh công chúa kia không có hảo ý, nàng là muốn phá hư cảm tình của tiểu thư cùng hoàng thượng đó! Người đừng để ý tới nàng ta!”
Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, thở dài một hơi, nói:
-”Thanh nhi, nàng tuy rằng không có hảo ý, nhưng là, mỗi câu nói của nàng đều là lời nói thật? Hiện tại hắn chưa tuyển tú, là bởi vì hắn đăng cơ không lâu, trong nước lại đột nhiên xảy ra chiến loạn, cho nên mới trì hoãn, nếu như chuyện này ổn định hơn, không phải lại tiếp tục chọn tú hay sao?”
Thanh nhi cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi, nói:
-”Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, Hương Linh công chúa kia tuy rằng làm người ta cảm thấy chán ghét, nhưng là, nàng ta mỗi câu đều nói đúng, ở Tây Lương Quốc, có nam nhân nào là không một tay ba bà vợ bốn nàng hầu đâu? Huống chi, hoàng thượng thân là vua của một nước, tâm cung lục viện là điều không tránh khỏi, cho nên, tiểu thư người…”
Diệp Lạc không đợi Thanh nhi nói xong, liền ngắt lời nàng, nói:
-”Thanh nhi, muội đừng bảo là…!”
Thanh nhi muốn nói lại thôi, gặp Diệp Lạc biểu tình không đúng, cắn cắn mội, rốt cuộc vẫn không nói gì.
Kỳ thật, ý của Thanh nhi, Diệp Lạc như thế nào lại không hiểu? Nhưng là nàng không muốn rơi vào cùng một bi kịch giống như mẫu thân, không muốn đi trên một con đường với mẫu thân, tuy rằng nàng so với mẫu thân kiên cường hơn, nhưng là, nếu muốn nàng ở lại trong thâm cung đại điện, suốt ngày cùng những tần phi khác tranh thủ tình cảm của hoàng thượng, như vậy nàng tình nguyện rời đi!
Nàng biết rõ sâu trong nội tâm mình yêu hắn, điểm này nàng không phủ nhận. Nàng cùng hắn hồi cung, trừ bỏ đối với hắn yêu, không muốn lừa dối chính mình, còn có một nguyên nhân khác là Vân Lạc Tử! Dù vậy, trong lòng nàng, thủy chung vẫn có một phức tạp, chính là hận ý không thể tiêu tan! Mà nàng lại không biết cỗ hận ý này từ đâu mà đến.
Ngự thư phòng, Tử Dạ một thân long bào hoàng kim, lặng yên ngồi ở sau long án, chăm chú nhìn tấu chương trong tay.
Một hồi tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, một vị công công đi vào, đối với Tử Dạ nhẹ giọng bẩm báo:
-”Hoàng thượng, có Sở quốc công chúa cầu kiến!”
Tử Dạ nhíu mày, buông tấu chương trên tay, có điểm không vui nhìn viên công công nói:
-”Nói trẫm không có ở đây!”
Viên công công chưa kịp đáp lời, cửa ngự thư phòng đã mở ra, chỉ thấy Hương Linh công chúa y phục lộng lẫy, phong tình vạn chủng thẳng bước tiến vào, đối Tử Dạ dịu dàng nói:
-”Dạ ca, làm sao huynh có thể lừa Hương Linh?”
Nhìn đến Hương Linh công chúa tự ý đi vào ngự thư phòng, Tử Dạ không vui từ trên ghế đứng lên, nói:
-”Công chúa không ở trong tẩm cung hảo hảo nghỉ ngơi, đến ngự thư phòng của trẫm làm gì?”
Trên gương mặt Hương Linh công chúa nở một nụ cười yêu mị, nàng bước nhanh đến bên cạnh Tử Dạ, hờn dỗi:
-”Dạ ca, Hương Linh đến Tây Lương quốc đã mấy ngày rồi, Dạ ca mỗi ngày chỉ quan tâm đến việc triều chính, cũng không để ý đến Hương Linh, chẳng lẽ, hiện tại ngay cả khi Hương Linh ở trước mặt Dạ ca cũng không muốn gặp sao?”
Hương Linh công chuá dù sao cũng là Sở quốc công chúa, cho dù Tử Dạ chán ghét nàng, cũng không thể qua loa lấy lệ với nàng, vì vậy, Tử Dạ liếc nhìn Hương Linh công chúa một cái, ngữ khí chậm rãi nói:
-”Công chúa là muốn xuất cung sao? Trẫm sẽ cho người bồi công chúa du ngoạn!”
Hương Linh công chúa khẽ lắc đầu, đôi con ngươi nhìn thẳng Tử Dạ, nói:
-”Nếu Dạ ca có thể bồi Hương Linh đi, Hương Linh tự nhiên là vui mừng vô cùng, chỉ là, nếu là thị vệ nhưng lời huynh nói, vậy thì không cần…”
Nói tới đây, Hương Linh công chúa dừng một chút, lại mỉm cười nói:
-”Hôm nay, Hương Linh chỉ muốn thỉnh Dạ ca cùng Hương Linh dùng bữa thôi! Dạ ca, huynh sẽ không cự tuyệt Hương Linh chứ?”
Tử Dạ hơi nhíu mày, hôm này là ngày đầu tiên Diệp Lạc hồi cung, hắn đã nói với Diệp Lạc, buổi tối sẽ cùng nàng dùng bữa, làm sao có thể nói mà không giữ lời?
Nghĩ đến đây, Tử Dạ đang muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng mà Hương Linh công chúa không đợi hắn cự tuyệt, lại nói:
-”Dạ ca, huynh là hoàng thượng Tây Lương quốc, Hương Linh là khách, chẳng lẽ Dạ ca ngay cả một bữa cơm cũng không thể đáp ứng hay sao? Hương Linh cũng không phải muốn ép huynh, nếu Dạ ca đã có chánh phi nương nương, như vậy Hương Linh cũng sẽ không có nửa phân suy nghĩ! Vì vậy, tối nay, coi như Dạ ca bồi Hương Linh một lần cuối cùng đi, ngày mai Hương Linh sẽ quay về Sở quốc, mong rằng Dạ ca sẽ không cự tuyệt Hương Linh!”
//Ta ngửi thấy có mùi âm mưu//
Tử Dạ hơi chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn phải gật đầu, tâm tư của Hương Linh công chúa hắn há lại không biết? Hiện tại Hương Linh công chúa có thể chủ động đưa ra đề nghị hồi quốc, việc này quá hợp ý hắn, yến tiệc tối nay coi như là tiễn nàng về nước đi!
//Dạ ca tiêu đời rồi//
Đêm dài
Edit: Muỗi Vove
Ly cung, sắc trời đã dần buông xuống, màn đêm lặng lẽ đến.
Trong phòng ngủ, Diệp Lạc ngồi trên giường trầm tư, trên tay Thanh nhi phụng một ít điểm tâm, đi vào, nhìn thoáng qua Vân Lạc Tử đã muốn ngủ say, nhỏ giọng đối Diệp Lạc nói:
-”Tiểu thư, hoàng thượng có lẽ vì chuyện chính sự, người trước ăn một chút điểm tâm đi?”
Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nàng nơi nào có tâm tư để ăn đây? Nàng đang đợi hắn, trong lòng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn, Hương Linh công chúa đến, làm nội tâm nàng có điểm bất an, nàng tính cách lạnh nhạt, nếu bởi vì hắn mà trở nên tâm thần không yên, chẳng lẽ, nàng thật sự giống như Hương Linh công chúa nói, là vì ghen tị sao?
Diệp Lạc nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Thanh nhi, trong lòng không khỏi nặng nề thở dài một hơi, nếu nàng không phải vì đứa nhỏ, bởi vì trong lòng đối với Tử Dạ cảm tình dây dưa không rõ, mà đồng ý cùng hắn hồi cung, như vậy, nàng có lẽ đã không phiền não như vậy rồi! Nàng làm sao có thể hồ đồ như vậy, sao có thể quên hắn là hoàng thượng chứ?
Ngoài cửa phòng ngủ truyền đến từng trận bước chân, ngay sau đó, cửa bị người ta đẩy ra, một vị cung nữ đi vào, đối Diệp Lạc hành lễ, nhẹ giọng nói:
-”Nương nương, hoàng thượng vừa mới phái người truyền lời, nói là tối nay không thể bồi nương nương dùng bữa, thỉnh nương nương không cần đợi, sớm một chút đi nghỉ ngơi!”
Diệp Lạc trong lòng trầm xuống, một cỗ cảm giác không thoải mái tràn ngập lòng ngực nàng, nàng cố nén cảm giác khó chịu, nhìn vị cung nữ kia hỏi:
-”Hoàng thượng là bởi vì chuyện gì mà không thể đến?”
Vị cung nữ hơi chần chờ một chút, cẩn thận nói:
-”Vị công công kia cũng không có nói rõ cho nô tỳ, bất quá, nô tỳ nghe nói là hoàng thượng đến Di Hương cung.”
Diệp Lạc có điểm nghi ngờ nhìn vị cung nữ kia, nói:
-”Di Hương cung, đây là nơi nào?”
Vị cung nữ biểu tình do dự, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lạc, muốn nói lại thôi.
Nàng thái độ chần chừ, làm Thanh nhi có chút không vừa lòng, đối vị cung nữ kia lớn tiếng nói:
-”Ngươi nghe không rõ câu hỏi của nương nương sao? Tại sao không trả lời? Di Hương cung là nơi nào?”
Vị cung nữ kia bị Thanh nhi quạt ột trận, sợ tới mức chân tay mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, thanh âm run rẩy nói:
-”Khởi bẩm nương nương, Di Hương cung là tẩm cung của Sở quốc công chúa!”
Nghe xong lời nói của vị cung nữ kia, Diệp Lạc chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ đáy lòng chạy thẳng lên đầu, cả người dường bị vứt thẳng vào hố băng, nội tâm nháy mắt đông lại!
Thanh nhi nhìn thoáng qua Diệp Lạc đang ngẩn người, đối với vị cung nữ kia phất phất tay, ý bảo nàng ta đi ra ngoài, sau đó lo lắng nhìn Diệp Lạc, nhẹ giọng nói:
-”Tiểu thư…”
Sắc mặt Diệp Lạc tái nhợt, nàng không đợi Thanh nhi nói xong đã ngắt lời:
-”Thanh nhi, muội trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút!”
Thanh nhi hơi chần chừ một chút, sau đó khẽ thở dài một hơi, lặng yên xoay người đi ra ngoài, nàng biết hiện tại điều Diệp Lạc cần chính là thời gian.
Đợi sau khi Thanh nhi rời đi, Diệp Lạc mới chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm bao trùm cảnh sắc bên ngoài.
Diệp Lạc lặng yên nhìn hết thảy, đột nhiên cảm thấy nơi này đối với nàng quá xa lạ, hết thảy mọi thứ đều tốt nhất, nhưng là, đằng sau cung điện lộng lẫy, luôn ẩn chứa những điều tàn khốc nhất.
Tâm của Diệp Lạc không ngừng chìm xuống, Di Hương cung, hắn đến Di Hương cung, đó là tẩm cung của Hương Linh công chúa! Di Hương cung, khóe miệng Diệp Lạc nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nếu đã cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, vì sao còn ép nàng hồi cung? Chỉ vì hắn là vua của một nước, chỉ bởi vì nàng sinh hài tử cho hắn sao?
Đúng vậy, nàng không phủ nhận, nàng là ghen tị, nàng ghen tị với Hương Linh công chúa, bởi vì nàng ta là Sở quốc công chúa, bởi vì thân phận của nàng ta xứng đôi với hắn!
Hương Linh công chúa xuất hiện, khiến nàng cảm thấy bản thân mình thật quá thảm thương, nàng rõ ràng đã quên hết quá khứ liên quan đến hắn, thế nhưng, nàng vẫn bởi vì một tình yêu không rõ đối với hắn mà quyết định cùng hắn hồi cung!
Ở trong lòng của hắn, nàng rốt cuộc là cái gì? So với Di Hương cung, Tư Lạc viện thật sự là một nơi đáng châm chọc! Vốn cho rằng trong lòng hắn có nàng, nhưng là, hiện tại lại bất ngờ phát hiện, nàng nguyên lai bất quá chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn!
Ba, một thanh âm rất nhỏ, cắt đứt trầm tư của Diệp Lạc, chỉ thấy cách ngoài cửa sổ không xa, một đạo thân ảnh chợt lóe lên.
Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Vân Lạc Tử đang ngủ say, hơi trầm ngâm một chút, sau đó thân thể nhẹ nhàng theo cửa sổ bay ra, hướng bóng đen như ẩn như hiện đuổi theo.
cái bóng đen thân pháp cực nhanh, giống như đối với hoàng cung đặc biệt quen thuộc, chỉ thấy hắn lúc nhanh lúc chậm, thân ảnh trong bóng đêm khi ẩn khi hiện, phảng phất cố ý trêu ngươi Diệp Lạc.
Diệp Lạc nhìn thân ảnh kia, cắn cắn môi, lại không khỏi bội phục người kia khinh công cao cường, cơ hồ không ai bằng, nàng từ sau khi sinh hạ Vân Lạc Tử, võ công từng ngày chậm rãi hồi phục, chỉ có điều người kia khinh công so với nàng thậm chí còn hơn vài phần.
Bóng đen cố ý đứng bên hồ, làm Diệp Lạc nổi lên lòng hiếu thắng, nàng không hề do dự, hướng bóng đen rất nhanh đuổi theo.
Nàng không dám kinh động thị vệ trong cung, bởi vì, nàng cảm thấy bóng đen không có ác ý, người kia đến, dường như muốn dụ nàng đến một nơi, hắn hoàn toàn không có ác ý, mục đích của hắn là gì, nàng thật sự muốn biết, cho nên, nàng cũng dốc hết toàn lực đuổi theo, không nhanh không chậm, theo phía sau hắn.
Rốt cuộc, qua một hồi lâu, người kia dừng lại ở trên một cây đại thụ, hắn quay đầu lại, đối với Diệp Lạc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn. Dưới ánh đèn mơ hồ, càng thêm lấp lánh.