Edit: Muỗi Vove
Tử Ảnh gắt gao ôm lấy Diệp Lạc, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, đem nàng khảm thật sâu trong lòng, hai mắt hắn nhắm nghiền, đầu nhẹ nhàng đặt ở trên vai nàng, hít thật sâu mùi hương của nàng, hắn ở một khắc này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, khoái hoạt.
Giờ phút này, hắn thầm nghĩ lặng yên, cứ như vậy ôm lấy nàng, mãi mãi cho đến già, vĩnh viễn cũng không buông tay, tất cả âm mưu, quyền lợi, hận thù đều không còn quan trọng, hắn chỉ muốn nàng, chỉ cần có nàng, mới có thể làm hắn yên bình, mỹ mãn như thế.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, xa xa truyền đến tiếng chim kêu sợ hãi, đem Diệp Lạc từ trong mê man bừng tỉnh, nháy mắt bóng dáng Tử Dạ hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, nội tâm nàng cả kinh, thế này mới phát hiện mình vẫn đang bị nam nhân kia gắt gao ôm vào ngực. Nàng không chút nghĩ ngợi, theo bản năng động thủ đẩy Tử Ảnh ra, dung nhan khuynh thành nháy mắt trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nàng đây là làm sao vậy? Nàng làm sao có thể vô duyên vô cớ để một nam nhân xa lạ khi dễ như vậy?
Tử Ảnh đột nhiên bị Diệp Lạc đẩy ra, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, một cỗ mất mát nháy mắt xong lên đầu, lâu như vậy không gặp, nàng vẫn như cũ cự tuyệt hắn? Vì sao? Con ngươi đen tràn đầy ưu thương chống lại ánh mắt phẫn nộ của Diệp Lạc, trong lòng không khỏi càng thêm chua xót, nàng đang tức giận, tức giận trong mắt nàng rất rõ ràng, nàng là đang trách hắn đối với nàng vô lễ sao?
Nghĩ đến đây, Tử Ảnh không khỏi lộ ra một chút cười khổ, nếu, hôm nay người ôm nàng là Tử Dạ, nàng sẽ như thế nào?
Trong lòng Diệp Lạc xấu hổ và giận dữ vô cùng, nàng nhận được một phong thư thân bí, trong thư nói buổi tối đến sườn núi, có việc bẩm báo, cuối thư là ký ấn của Vô Ảnh. Nàng vốn không muốn đến nơi hẹn, nhưng là, nghĩ rằng trên đường đến kinh thành, đều có hắn bên cạnh giúp đỡ, chiếu cố, cho nên đáp ứng hắn đến đây, thật không ngờ, người chờ nàng ở nơi này, lại không phải là Vô Ảnh, mà là một nam nhân xa lạ, nàng không hiểu vì sao lại bị nam nhân này ôm vào ngực.
Trong lòng cảm thấy nhục nhã khiến Diệp Lạc cơ hồ không khống chế được muốn ngay lập tức rời đi, thế nhưng, khi nàng nhìn thấy trong mắt người nam nhân này mất mát cùng ưu thương, nàng thật sự không đành lòng. Hơn nữa, trực giác cho nàng biết, người nam nhân này nhận thức nàng, còn có thể biết về quá khứ của nàng.
Nàng tin tưởng Thanh nhi sẽ không lừa nàng, dù vậy, khi nhắc đến chuyện quá khứ, ngoại trừ Tử Dạ, cũng không đề cập đến nam nhân nào khác. Đối với người này, trong lòng nàng cảm thấy rất quen thuộc, đây là vì sao? Có lẽ, nội tâm nàng vẫn hy vọng, nam nhân này sẽ nói cho nàng biết!
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nhìn Tử Ảnh, thanh âm lạnh lùng nói:
-”Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao giả mạo Vô Ảnh đưa tin cho ta?”
Nghe xong lời của Diệp Lạc, Tử Ảnh đầu tiên hơi sững sờ, ngay sau đó trong lòng dâng lên một trận đau đớn, nàng đã quên hắn sao? Nàng làm sao có thể quên hắn? Hắn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức không hiểu, cơ hồ nói không nên lời, qua một lúc lâu hắn mới trấn tĩnh lại, thanh âm khàn khàn nói:
-”Lạc nhi, vì sao? Vì sao nàng lại quên ta? Lại vẫn nhớ rõ hắn?”
Diệp Lạc nhìn nam nhân trước mắt, đối mặt với lời trách móc của hắn, nhất thời nghẹn lời, vì sao nàng lại quên hắn? Nàng biết hắn sao? Hắn là ai vậy?
Diệp Lạc hai hàng lông mày nhíu chặt, lặng yên nhìn Tử Ảnh, vắt hết óc, lại vẫn không nghĩ ra nàng đã ở nơi nào gặp qua người nam nhân này, đành hỏi:
-”Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhìn biểu tình Diệp Lạc vô cùng lãnh đạm xa lạ, Tử Ảnh trong lòng đau xót, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:
-”Lạc nhi, nàng còn nhớ rõ ngôi đình ngay sau Dạ Vân điện? Nàng còn nhớ rõ Ứng vương không?”
Một chút hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu làm nàng hoảng hốt, giống như thấy một bạch y nam tử, đứng ở bên bụi hoa, nhìn nàng mỉm cười. Trong mắt nàng chợt lóe, nhớ tới lời Thanh nhi ngày đó nói cho nàng biết, không khỏi bật thốt lên:
-”Ngươi là Ứng vương gia Tử Ảnh? Hoảng đệ của đương kim Hoàng thượng?”
Hoàng đệ của đương kim Hoàng thượng? Những lời này làm tâm Tử Ảnh vừa động, chẳng lẽ ngay cả Tử Dạ nàng cũng quên mất sao? Nghĩ đến đây Tử Ảnh kích động bắt lấy bả vai Diệp Lạc, nói:
-”Lạc nhi, nàng vừa nói cái gì? Nàng gọi hắn là Hoàng thượng?”
Diệp Lạc có điểm nghi ngờ nhìn Tử Ảnh, không vui giãy ra khỏi cánh tay hắn, nói:
-”Ứng vương gia, thỉnh tự trọng!”
Nói xong, nàng dừng một chút, lại lạnh lùng nói:
-”Ứng vương gia nếu không có chuyện gì cần nói…, như vậy, xin thứ cho tiểu nữ không thể phụng bồi!”
Nói xong, Tử Dạ không đợi Tử Ảnh lên tiếng, liền xoay người rời đi.
Tử Ảnh thấy Diệp Lạc muốn rời đi, trong lòng quýnh lên, bước lên kéo tay Diệp Lạc, nói:
-”Lạc nhi, đừng đi!”
Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, nàng lạnh lùng nhìn Tử Ảnh, nói:
-”Ứng vương gia, ta bất kể quá khứ có nhận thức ngươi, nhưng là, hết thảy quá khứ ta đã quên hết rồi, cho nên, mời ngươi buông tay, nếu ngươi vẫn còn đối với ta vô lễ, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Nói xong, Diệp Lạc vùng ra khỏi tay Tử Ảnh, thân ảnh cực kỳ nhanh biến mất trong bóng tối.
Nhìn thân ảnh Diệp Lạc biến mất, trong lòng Tử Ảnh một trận mất mát, hắn hiện tại đã biết, Diệp Lạc là mất đi trí nhớ, cho dù nàng mất trí nhớ, nàng cũng không tiếp nhận hắn, đây là vì sao? Trong quá khứ, bởi vì nàng là chính phi của Tử Dạ, cho nên hắn thua, thua ở thân phận của hắn, mà nay, hết thảy đều đã thay đổi, nàng không còn là chính phi của Tử Dạ, nàng đã mất đi quá khứ, trong lòng nàng hẳn cũng không còn có Tử Dạ, nhưng là, nàng vẫn cự tuyệt hắn, thậm chí đối với hắn càng thêm lãnh đạm, vì sao? Vì sao nàng lại đối xử với hắn như vậy? Vì sao nàng không thể thương hắn?
Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không ai có thể trả lời câu hỏi của Tử Ảnh, chỉ có vầng trăng trên cao, lặng yên nhìn thân ảnh cô độc bên sườn núi.
Mê loạn
Edit: Muỗi Vove
Tư Lạc viện.
Diệp Lạc có điểm lo lắng bất an ngồi ở trong phòng ngủ, lòng nàng nóng như lửa đốt, đến kinh thành đã mấy ngày rồi, thế nhưng, ngay cả Vân Lạc Tử ở đâu nàng cũng không biết, nàng nóng vội tìm Tử Dạ, ban đêm đột nhập vào hoàng cung, nhưng cũng không thấy bóng dáng hắn, ngay cả nửa điểm tin tức liên quan đến Vân Lạc Tử cũng không tìm được.
Nàng vốn định ở trong cung tiếp tục tìm kiếm Vân Lạc Tử, , nhưng là, bởi vì trước mắt có chiến loạn, hoàng cung canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, nàng nhiều lần thiếu chút nữa bại lộ, cuối cùng, không thể không lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, trở lại Tư Lạc viện, nín nhịn chờ đợi tin tức từ Tử Dạ!
Nàng từ trong miệng Thanh nhi biết được, Tử Dạ đích thực là phụ thân của con nàng, tin tức này đối với nàng đả kích thật lớn, nếu Lạc Tử là hài tử của Tử Dạ, như vậy con của nàng chính là nhi tử của đương kim hoàng thượng, nếu là như vậy, Tử Dạ há lại dễ dàng để nàng đem con của hắn rời đi?
Nghĩ đến khả năng này, nội tâm nàng có điểm lo lắng, nhưng là, không biết vì sao, trong lòng nàng đối với Tử Dạ có một loại tín nhiệm khó hiểu, nàng tin tưởng hắn sẽ không thương hại con của nàng, thế nhưng, càng như vậy nàng lại càng lo lắng, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.
Nhìn đóa hoa nở bùng ngoài khung cửa sổ, Diệp Lạc nặng nề thở dài một hơi, từ sau khi đến kinh thành, giống như hết thảy đều trở nên khó phân biệt, Tử Dạ là đương kim hoàng thượng, mà nàng từng là Thái tử phi của hắn, hắn là phụ thân của con nàng, mà không hiểu chạy đâu ra một Ứng vương gia Tử Ảnh, thời điểm Tử Dạ đăng cơ đã rời đi khỏi kinh thành, hơn nữa, hiện tại Tây Lương quốc chiến loạn, chắc chắn cùng hắn thoát không khỏi quan hệ!
Nàng đối diện với hết thảy những chuyện phát sinh hoàn toàn không biết gì cả, nhưng là, nàng có một loại cảm giác, các âm mưu ngấm ngầm nhưng dường như đều xoay xung quanh nàng, chậm rãi triển khai, nàng không muốn rơi vào trong âm mưu này, nhưng là, nàng lại phát hiện chính mình thân bất do kỷ, nàng hiện tại không muốn hiểu rõ bất cứ điều gì, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy hài tử, rời khỏi hoàng cung, sống cuộc sống yên bình!
Mà bây giờ, Tử Dạ vẫn chưa lộ diện, đứa nhỏ cũng không biết ở nơi nào, Ứng vương xuất hiện, Tử Dạ đã từng cùng nàng có quan hệ, cũng có không ít thương tổn, việc này, khiến thần trí nàng không yên ổn, nàng không để ý quá khứ hắn đã thương tổn nàng những gì, bởi vì, nàng sớm đã quên, mặc dù tại thời điểm Thanh nhi nói ra, nội tâm nàng có một cỗ bi phẫn không hiểu, dù vậy, sau khi tỉnh táo lại, nàng cảm thấy đối với đoạn chuyện đã qua, cùng nàng cũng không còn quan hệ! Bởi vì nàng đã quên hết toàn bộ quá khứ! Hiện tại, nàng chỉ muốn tìm lại Vân Lạc Tử, trở về Thủy Vân cung.
Tiếng bước chân rất khẽ vàng lên, Diệp Lạc nghĩ là Thanh nhi, nên cũng không để ý đến, vẫn đang xuất thần nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng nàng, nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên bị ôm trong một vòng tay âm áp, nội tâm nàng cả kinh, đang muốn giãy dụa, lại bất ngờ chống lại một đôi mắt thâm trầm, chủ nhân của đôi mắt này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, mặt của hắn, cùng nàng ở khoảng cách rất gần, hô hấp ấm áp, nhẹ nhàng thổi trên mặt nàng, làm tâm nàng nhịn không được run rẩy.
Chung quanh trở nên yên tĩnh, hắn lặng yên ôm nàng, mà nàng cũng mê man đắm chìm trong đôi mắt hắn, thời gian nháy mắt giống như ngừng lại, trời đất lúc đó, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tử Dạ lặng yên nhìn Diệp Lạc trong lòng, nội tâm căng lên như sợi mành treo chuông, sau khi ôm nàng vào lòng, rốt cục mới nhẹ nhàng hạ xuống, thời điểm hắn ở Sở quốc mượn binh, hắn thật sự rất sợ sau khi hắn về nước, nàng hội ly khai hắn mà đi, sau lại, nhận được mật báo của cung nhân, nói nàng vẫn thường lén lút vào cung, tim của hắn mới hơi bình tĩnh một chút, nhưng là, hắn vẫn luôn lo lắng nàng vì không tìm được đứa nhỏ mà bỏ cuộc, cho nên, hắn hồi cung vội vã xử lý một vài chuyện quân vụ, liền phi ngựa không ngừng đến đây, mãi cho đến khi trông thấy thân ảnh của nàng, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn ánh mắt nàng mê man, còn có đôi môi hơi mở ra, Tử Dạ rốt cuộc nhịn không được, đối với cánh môi mềm mại kia hôn xuống.
Diệp Lạc không có né tránh, nàng thậm chí quên đi né tránh, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, mãi cho đến khi đôi môi ấm áp của hắn dán trên môi nàng, thân thể nàng bắt đầu run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống khóe mắt, nàng không tự chủ được vươn đôi tay đặt lên hai vai hắn, có chút ngây ngô đáp lại nụ hôn của hắn.
//Ôi mẹ ơi Lạc tỷ…//
Thấy Diệp Lạc đáp lại, Tử Dạ tình cảm mãnh liệt nháy mắt bùng nổ, nụ hôn trở nên cuồng bạo công thành đoạt đất, hắn thậm chí cảm giác rõ ràng, từng tế bào trong cơ thể hắn đang réo gọi tên nàng, hắn hiện tại mới biết được, hắn đến cỡ nào để ý nàng, có bao nhiêu tưởng nhớ nàng! Thậm chí, thân thể hắn ở một nơi nào đó, bởi vì khát vọng nàng mà đau đớn, hắn gắt gao đem nàng khảm sâu vào trong lòng, thâm tình mà nhiệt liệt hôn nàng, điên cuồng mà cướp đoạt hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, giống như, chỉ có như thế mới có thể đem mọi tưởng niệm đang rừng rực thiêu đốt trong lòng hắn đè xuống.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Diệp Lạc cảm thấy cơ hồ không thể hô hấp, Tử Dạ mới dừng lại, thế nhưng hắn cũng không buông Diệp Lạc ra, mà dùng sức ôn nhu ôm lấy nàng, hướng giường cách đó không xa đi đến.
Diệp Lạc ánh mắt mơ màng, hai gò má giống như rạng mây ửng đỏ, hé ra dung nhan khuynh sắc khuynh thành giờ khắc này, càng mỹ lệ không cách nào hình dung, thân thể nàng bởi vì nụ hôn của hắn mà trở nên nhu nhược vô lực, chỉ biết mơ màng bất lực nhìn Tử Dạ.
Tử Dạ nhẹ nhàng đem Diệp Lạc đặt trên giường, thấy bộ dáng nàng mê man bất lực, không khỏi hướng đôi môi hồng nhuận kiều diễm hôn xuống, khẽ cười một tiếng, thanh âm khàn khàn nói:
-”Lạc nhi, nàng còn như vậy, ta sẽ nhịn không được.”
Tiếng cười của Tử Dạ, rốt cuộc làm Diệp Lạc khôi phục tinh thần, nàng thế này mới phát hiện mình y phục không chỉnh tề bị Tử Dạ đặt dưới thân, ý thức được vừa mới xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, dung nhan khuynh thành nháy mắt đỏ bừng.
//Cái anh Tử Dạ này muốn làm gì thì làm tới đi luôn chớ, dừng lại nửa vời coi chừng bất lực đó. Hai người này mấy khi có cảnh thân mật, thật là không thỏa mãn mà…//