Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 182: Sát tâm




Edit: Muỗi Vove

Du Hàn vẻ mặt sốt ruột, nói:

-”Một lát nữa ta cùng Tiểu Thanh đính hôn rồi, nếu là đến lúc đó…Tiểu Phong, nếu không như vậy đi, ta sẽ giúp ngươi ôm thiếu cung chủ ở đây chờ Vương thẩm, ngươi giúp ta đem ngọc bội đưa cho Thanh nhi?”

Tiểu Phong chần chừ một chút, thấy ánh mắt Du Hàn lạnh lẽo nhìn mình, bộ dáng tràn đầy chờ mong, đúng là vẫn không đành lòng cự tuyệt, đem tiểu hài tử trong lòng đang khóc rống rốt cuộc mệt mỏi giao cho Du Hàn, sau đó tiếp nhận ngọc bội trong tay Du Hàn, nói:

-”Được, vậy nô tỳ trước đưa đi cho Thanh nhi tỷ! Chỉ là một lát nữa Vương thẩm đến đây, nếu có trách cứ nô tỳ, mong rằng Du hộ pháp nói giúp nô tỳ một tiếng!”

Du Hàn cười cười, nói:

-”Ta sẽ hướng Vương thẩm giải thích rõ ràng, ngươi yên tâm đi!”

Tiểu Phong không nghi ngờ gì, xoay người bước ra ngoài, đột nhiên nàng cảm thấy bên hông tê rần, cả người liền mất đi tri giác, mềm oặt ngã ra đất.

Du Hàn nhìn Tiểu Phong ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, hắn rất nhanh từ trong tay Tiểu Phong thu hồi lại ngọc bội, sau đó lấy ra một viên thuốc, dùng sức nắm lấy cằm Tiểu Phong, ấn thuốc vào, sau khi làm xong hết thảy, liền ôm Vân Lạc Tử đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này, Vân Lạc Tử bỗng nhiên khóc rống lên, Du Hàn nhìn tiểu hài tử trong lòng, mày kiếm nhíu chặt, nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người Vân Lạc Tử, Vân Lạc Tử nháy mắt ngưng khóc, giống như đã ngủ thật say.

Lầu các dưới sân không một bóng người, lúc này người của Thủy Vân cung đều tập trung trên hành lang, chỉ thấy Du Hàn đem thân hình nho nhỏ của Vân Lạc Tử bao kín trong áo choàng rộng thùng thình, sau đó lắc mình, phi thân ra ngoài.

Linh Sơn, ở nơi hẻo lánh trong rừng cây, hai bóng người một tím một xanh lẳng lặng đứng trên cành cây, hướng ánh nhìn về phía sâu nhất trong Linh Sơn, thế nhưng, cảnh sắc xa xa vẫn thập phần mông lung. Tuy rằng hiện tại mùa đông đã qua, nhưng là, hơn phân nửa Linh Sơn vẫn bị sương mù quấn quanh, căn bản thấy không rõ cảnh sắc phía xa, chỉ có thể nhìn thấy sương mù một mảnh.

Tử y nhân quay đầu lại, nhìn thoáng qua thanh y nam tử bên cạnh, hỏi:

-”Tử Thanh, còn bao lâu nữa mới lên được đỉnh núi?”

Vệ Tử Thanh nhìn Tử Dạ, ánh mắt dừng trên mặt nạ quỷ che lấp nửa khuôn mặt của Tử Dạ, nói:

-”Hoàng…Gia, còn không xa nữa đâu, đi thêm một đoạn nữa là vào trong phạm vi của Thủy Vân cung rồi.”

Nói xong Vệ Tử Thanh dừng một chút, lại nói:

-”Gia, người muốn che mặt đi gặp nương nương sao?”

Tử Dạ thân thể cứng đờ, hắn yên lặng xoay người, hai mắt toát ra vẻ cô đơn, nửa tháng trước, khi hắn ở trong cung tiếp nhận được tin tức của Vệ Tử Thanh, nói cơ bản đã xác định được vị trí của Thủy Vân cung, hắn không chút nghĩ ngợi, vội vàng xử lý việc triều chính, liền chạy tới địa phương hẻo lánh này.

Kỳ thật, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, hắn rốt cuộc là vì cái gì! Trong lòng hắn khát vọng được nhìn thấy nàng, nhưng lại cũng sợ hãi gặp lại nàng, thậm chí, trước khi lên Linh Sơn, hắn còn cố ý mang theo mặt nạ quỷ đã lâu không dùng đến. Hắn không dám đối mặt với nàng, vẫn luôn sợ hãi nàng còn trách hắn.

Hiện tại hắn đang ở bên trong Linh Sơn, tâm tình cực kỳ kích động, nàng vẫn khỏe chứ? Nàng có phải hay không vẫn còn đang hận hắn? Nàng có thể hay không tha thứ cho hắn, cùng hắn hồi cung?

Tử Dạ hít thật sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, cùng Vệ Tử Thanh đang muốn phi thân đi, bỗng nhiên, hắn cảnh giác ngừng lại, hướng Vệ Tử Thanh bên cạnh làm động tác nín thở.

Một bóng người màu trắng, xuất hiện trong tầm mắt của Tử Dạ và Vệ Tử Thanh, nhìn người mới đến, trong lòng Tử Dạ mừng như điên, bởi vì, người tới chính là người ngày đó trong cung đem Diệp Lạc rời đi Du Hàn, nhìn thấy Du Hàn xuất hiện ở nơi này, chứng minh những phỏng đoán của hắn và Vệ Tử Thanh là hoàn toàn chính xác, Du Hàn nếu ở đây, thì chắc chắn Diệp Lạc cũng vậy.

Bỗng nhiên, biểu tình trên mặt Tử Dạ ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện Du Hàn ở cách lùm cây hai người nấp không xa đột nhiên dừng lại.

Tử Dạ mày kiếm nhíu chặt, chẳng lẽ hành tung của bọn họ đã bị phát hiện rồi sao? Nhưng là, rất nhanh, hắn liền nhận ra, Du Hàn vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, bởi vì, hắn nhìn thấy Du Hàn sau khi dừng lại vội xốc áo choàng lên, từ trong ngực ôm ra một đứa trẻ.

Nhìn đến đứa nhỏ, Tử Dạ chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong đầu nhất thời trống rỗng, hắn biểu tình kích động, thân thể run lên nhè nhẹ, hai mắt gắt gao nhìn thẳng đứa nhỏ trong tay Du Hàn, đó là hài tử của hắn sao? Là hài tử của hắn và Lạc nhi?

Trong lòng nhận thức được điều này, làm Tử Dạ thiếu chút nữa không khống chế được hướng Du Hàn bay đến, ngay tại thời điểm đó, bỗng nhiên bả vai bị Vệ Tử Thanh vỗ nhẹ một cái. Cái vỗ vai tuy nhẹ, nhưng ngay lập tức làm Tử Dạ thanh tỉnh lại, hắn cố nén kích động trong lòng, xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp, vẫn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Du Hàn.

Mà người đang đứng ở giữa rừng rậm Du Hàn, căn bản không phát hiện có người đang quan sát mình, hắn đem Vân Lạc Tử ôm ở trên tay, đánh giá một chút, bỗng nhiên vỗ nhẹ lên người Vân Lạc Tử, tiểu hài tử vốn đang ngủ say hơi cử động, một lát sau, cặp mắt đen láy mở to, hắn tỉnh lại, có lẽ bởi vì tò mò, cho nên cũng không có khóc rống lên, mà chỉ dùng ánh mắt mơ màng nhìn Du Hàn, thậm chí lộ ra nụ cười ngây thơ.

Du Hàn ánh mắt phức tạp nhìn Vân Lạc Tử, hắn bỗng nhiên không muốn đối mặt với ánh mắt ngây thơ của Vân Lạc Tử, tuy rằng tiểu hài tử vừa mới đầy tháng, cái gì cũng không hiểu, nhưng hắn lại cảm thấy ánh mắt đó như đang cười nhạo hắn, điều này làm hắn cực kỳ phẫn nộ.

Thanh âm của Tiểu Phong như vang vọng bên tai hắn, đứa nhỏ tên gọi Vân Lạc Tử! Vân Lạc Tử! Là bởi vì hắn là đứa nhỏ của Tử Dạ sao?

Du Hàn khuôn mặt lạnh lùng dần trở nên vặn vẹo, vòng ôm ngày càng siết chặt, bỗng nhiên hắn điên cuồng khàn giọng hét to:

-”Vì sao, vì sao muội dù đã quên đi hoàn toàn quá khứ, vẫn còn nhớ rõ hắn? Muội ngay cả đứa nhỏ cũng đặt tên là Vân Lạc Tử, là bởi vì muội căn bản không quên được hắn sao? Nếu như vậy, muội đừng trách ta ra tay độc ác! Ta muốn hủy hết thảy mọi thứ liên quan đến hắn! Hết thảy, bao gồm cả nghiệt chủng này! Chỉ có như vậy, muội mới có thể trở về bên cạnh ta, chỉ có như vậy, muội mới hoàn toàn quên đi hắn!”

Du Hàn điên cuồng gào thét, ở nơi rừng rậm âm u này, làm người ta nhịn không được lông mao dựng đứng.

Gặp người trong mộng

Edit: Muỗi Vove

Nhìn Du Hàn dần siết chặt tay, cùng biểu tình điên cuồng trên mặt hắn, Tử Dạ và Vệ Tử Thanh tim nhất thời vọt lên cổ họng, nhất là Tử Dạ, hắn trong lời nói của Du Hàn, đã xác định được đứa nhỏ trong tay y là hài tử của hắn. Nhưng là, lúc này hắn không có tâm tư mà đi phân tích lời nói của Du Hàn…, hắn sợ, Du Hàn sẽ đối với đứa nhỏ của hắn hạ sát thủ, hai tay hắn gắt gao siết chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên trong lòng lo lắng cùng phẫn nộ đến cực hạn.

Mà Vân Lạc Tử trong tay Du Hàn, dường như cảm thấy nguy hiểm, bỗng nhiên oa lên một tiếng, khóc rống lên, tiếng trẻ con khóc, nhanh chóng kích động chim chóc trong rừng, cũng làm cho Tử Dạ đang đứng trên cành cây hội đau lòng.

Vẻ mặt sát khí của Du Hàn, bởi vì tiếng khóc của Vân Lạc Tử mà buông lỏng, hắn kinh ngạc nhìn tiểu hài tử, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, như thế qua một hồi lâu, ánh mắt của hắn lại hiện lên hung quang, hắn căm hận quát:

-”Đừng khóc!”

Vân Lạc Tử như không để ý tới, vẫn không ngừng khóc lớn, rốt cuộc, Du Hàn mất đi kiên nhẫn, vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn, hai tay hắn đột nhiên đem thân hình nho nhỏ của Vân Lạc Tử nâng lên cao, sau đó dùng sức ném đi.

Mắt thấy Vân Lạc Tử sắp bị ném trên mặt đất, bỗng nhiên một đạo áo tím từ trên cây rất nhanh nhảy xuống, vững vàng tiếp được Vân Lạc Tử đang bay giữa không trung.

Tử Dạ ôm lấy Vân Lạc Tử trong tay có chút run run, hắn không để ý Du Hàn cách đó không xa, mà lo lắng cúi đầu, chăm chú xem xét Vân Lạc Tử một phen, sau khi xác định hắn không bị thương, Tử Dạ lúc này mới yên lòng lại.

Mà Vân Lạc Tử không biết vì sao, ở trong lòng Tử Dạ, cũng không khóc, hắn mở to đôi mắt xinh đẹp, hai con ngươi đen láy đảo quanh, nhìn Tử Dạ cười ngây thơ.

Nhìn đến Tử Dạ đột nhiên xuất hiện, Du Hàn giật mình một chút, bất quá, hắn rất nhanh liền trấn định lại, lạnh giọng quát:

-”Ngươi là người nào?”

Bởi vì Tử Dạ đeo mặt nạ, hắn nhất thời nhận không ra.

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Du Hàn, trong mắt nồng đậm sát ý, thanh âm lạnh lẽo:

-”Không thể tưởng được, đường đường là hộ pháp Thủy Vân cung, cư nhiên đối với một tiểu hài tử mới đầy tháng hạ độc thủ!”

Du Hàn sắc mặt đại biến, hắn nhìn chằm chằm Tử Dạ đang đeo mặt nạ, thất thanh nói:

-”Là ngươi?”

Nói xong cũng không đợi Tử Dạ trả lời liền ra tay động thủ trước.

Du Hàn tuy rằng võ công cao, nhưng vẫn kém Tử Dạ một bậc, chỉ là Tử Dạ trong tay ôm Vân Lạc Tử, hắn sợ hãi Du Hàn tổn thương đứa nhỏ, nên chỉ ra những chiêu thức ngăn cản công kích của Du Hàn, mà Vệ Tử Thanh lúc này cũng xông lên, cùng Du Hàn lâm vào cuộc chiến.

Diệp Lạc và Thanh nhi vừa đến mộ phần mẫu thân dâng hương, trên đường trở về, lại đụng phải Vương thẩm vẻ mặt hốt ha hốt hoảng chạy tới, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Vương thẩm, trong lòng Diệp Lạc dâng lên một dự cảm không tốt, nàng bước nhanh đến, gấp giọng hỏi:

-”Vương thẩm, xảy ra chuyện gì?”

Vương thẩm bất chấp thở, vội vàng nói:

-”Cung chủ, không hay rồi, tiểu cung chủ bị người ta cướp đi rồi!”

-”Cái gì?”

Diệp Lạc nghe xong lời nói của Vương thẩm, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất, qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi điều hòa hơi thở, kéo mạnh ống tay áo Vương thẩm, lo lắng hỏi:

-”Vương thẩm, chuyện xảy ra như thế nào?”

Vương thẩm không dám chậm trễ, nói:

-”Cung chủ sau khi rời đi không lâu, thiếu cung chủ đột nhiên khóc lên, lão nô tưởng thiếu cung chủ đói bụng, cho nên phân phó Tiểu Phong ôm lấy tiểu cung chủ, còn mình đi phòng ăn lấy thêm sữa, lúc ấy Du hộ pháp còn ở trong phòng, lão nô mới yên tâm rời đi, thế nhưng, thời điểm lão nô lấy sữa quay trở về, đã thấy Tiểu Phong hôn mê bất tỉnh, mà thiếu cung chủ và Du hộ pháp đã không thấy bóng dáng.”

Nghe xong lời nói của Vương thẩm, Thanh nhi sững sờ lảo đảo, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt. Mà Diệp Lạc ở trong tình thế cấp bách, căn bản cũng không phát hiện ra Thanh nhi có điểm khác thường, nàng thần sắc cực kỳ lo lắng nói:

-”Vương thẩm, ngươi truyền lệnh xuống, tất cả người Thủy Vân cung nhanh chóng phong kín toàn bộ Linh Sơn, ta ngay bây giờ sẽ cùng Thanh nhi đuổi theo!”

Nói xong, Diệp Lạc cũng không đợi Vương thẩm trả lời, triển khai khinh công, hướng chân núi bay xuống.

Sau khi sinh Vân Lạc Tử, Diệp Lạc phát hiện cơ thể nàng đã bắt đầu hồi phục khí lực, chỉ trong một tháng ngắn ngủi này, nàng cơ hồ đã khôi phục được một nửa phần công lực, cho nên, nàng mới có thể nhẹ nhàng thi triển khinh công.

Thanh nhi thấy Diệp Lạc đã rời đi, nàng cắn chặt môi, cũng rất nhanh thi triển khinh công theo sát Diệp Lạc.

Lúc đuổi tới sườn núi, trong rừng cây rậm rạp, truyền tới tiếng giao thủ, Diệp Lạc trong lòng mừng rỡ, nàng rất nhanh lắc mình đi vào, đã thấy có mấy bóng người, trong đó Du Hàn một thân áo trắng đang giao đấu mới thanh y nam tử, mà ở cách bọn họ không xa, một vị mặc áo bào màu tím trên mặt đeo mặt nạ quỷ dữ tợn ôm trong tay Vân Lạc Tử đứng một bên lặng nhìn.

Diệp Lạc nhìn thấy tử y nam nhân, nháy mắt ngây ngẩn cả người, nàng dừng bước lại, kinh ngạc nhìn người nọ, trong lòng nháy mắt dâng lên từng đợt sóng, người nam nhân này! Chính là người thường xuất hiện trong giấc mơ của nàng, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Vị tử y nam nhân phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Diệp Lạc, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt dừng trên người Diệp Lạc, hắn mang theo mặt nạ, Diệp Lạc thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng là, nàng cảm nhận được ánh mắt người này tha thiết chờ mong, thậm chí, nàng có thể xuyên qua đáy mắt hắn thấy được tình yêu nồng đậm.

Diệp Lạc kinh ngạc cùng tử y nam nhân đối diện, nàng chỉ cảm thấy một cỗ chua xót từ chỗ sâu nhất trong lòng dâng lên, cái mũi đau xót, nháy mắt đã muốn rơi lệ