Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 167: Lừa gạt




Edit: Muỗi Vove

Màn đêm đang dần dần buông xuống, trong rừng núi, vạn vật yên tĩnh, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, gió lạnh cuốn hương hoa thổi qua, thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Thủy Vân cung sớm đã lên đèn, từng vệt sáng nhỏ, từ xa nhìn lại, giống như nhưng viên Dạ minh châu trong bóng đêm, ở nơi thâm sơn, lập lòe chiếu sáng.

Diệp Lạc khẽ tựa mình vào trên giường, ngơ ngác nhìn vầng trăng treo ngoài cửa sổ, hé ra dung nhan tuyệt mỹ, đôi mi thanh tú hơi động, giống như đầy bụng tâm sự.

Ngày mai nàng sẽ thành thân, nhưng là, nhìn đến bộ dáng thống khổ của Thanh nhi, nàng thật vất vả hạ quyết tâm, lại bắt đầu dao động, nàng không thương Du Hàn, đáp ứng hắn thành thân chỉ bởi vì bất đắc dĩ, không giống như Thanh nhi, Thanh nhi thích hắn, nàng và Thanh nhi là tỷ muội tốt, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Thanh nhi thương tâm?

Thanh nhi và Du Hàn, đều là những người bạn cùng lớn lên trong Thủy Vân cung với nàng, nhiều năm như vậy, nàng cư nhiên không phát hiện tình cảm của Thanh nhi đối với Du Hàn, là Thanh nhi che giấu quá tốt, hay vì nàng vô tâm không để ý tới? Thanh nhi đối với nàng trung thành và tận tâm, vậy mà nàng ngay cả tình cảm của Thanh nhi cũng không nhận ra, nàng thật không phải là một chủ tử tốt.

Diệp Lạc thở dài một hơi, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh Thanh nhi khóc đến sưng đỏ mắt, biết được tin nàng cùng Du Hàn thành thân, Thanh nhi nhất định đã rất thương tâm? Từ sau khi nàng rời Hàn Ngọc động về Thủy Vân cung, Thanh nhi rõ ràng có điểm không bình thường, thế nhưng trước mặt nàng cũng không bộc lộ bất luận cái ǵ bất măn.

Nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn kia của Thanh nhi, Diệp Lạc không khỏi có chút đau lòng, nàng lại thở dài một hơi, có lẽ, nàng thật sự không nên đáp ứng Du Hàn, cùng hắn thành thân, như vậy Thanh nhi cũng sẽ không thương tâm? Nhưng là, nếu làm như vậy, nàng sao có thể đối mặt với Du Hàn cùng đứa nhỏ trong bụng?

Diệp Lạc đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng đao kiếm cắt đứt trầm tư của nàng, nàng có điểm nghi ngờ nhíu nhíu mày, lúc này, còn ai xông vào Thủy Vân cung?

Đang nghi hoặc, cửa phòng ngủ khẽ bị đẩy ra, một bạch y nữ tử đi đến, đối Diệp Lạc cung kính nói:

“Khởi bẩm cung chủ, có người xông vào Thủy Vân cung, đã bắt được.”

Diệp Lạc đôi mi thanh tú khẽ động, thản nhiên liếc nhìn vị nữ tử kia, hỏi:

“Người tới là ai? Vì sao đêm khuya xông vào Thủy Vân cung?”

Vị bạch y nữ tử hơi chần chừ một chút, sau đó nói:

“Hồi cung chủ, nàng là hữu hộ pháp Yền Đào, nàng nói muốn gặp cung chủ.”

Diệp Lạc nghe xong, không khỏi nao nao, Yến Đào? Những chuyện liên quan đến Yến Đào, là Du Hàn nói cho nàng biết, Yến Đào trong lúc nàng hôn mê, một mình phản bội Thủy Vân cung, đã không biết tung tích, vì sao nay đột nhiên lại hồi cung, cũng tuyên bố muốn gặp nàng?

//Cứ tưởng Dạ ca đến, không ngờ…sự xuất hiện của Yến Đào hứa hẹn nhiều chuyện không tốt sắp xảy ra đây. Không biết Thủy Vân cung có bị hủy trong tay Yến Đào không nữa…//

Diệp Lạc hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng phân phó:

“Đưa nàng đến đây!”

Lời của Diệp Lạc vừa nói ra, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Du Hàn từ bên ngoài đi vào, có điểm không đồng ý liếc nhìn Diệp Lạc, trách cứ:

“Lạc nhi, muội bây giờ còn chưa hồi phục công lực, không nên đi gặp nàng, vạn nhất nàng đả thương muội, phải làm sao? Chuyện này tốt nhất vẫn nên giao cho ta giải quyết!”

Nói xong, Du Hàn cũng không đợi Diệp Lạc đồng ý, quay đầu hướng nữ tử kia nói:

“Trước tiên đem nàng nhốt lại, việc này chờ đến ngày mai rồi nói sau!”

Vị nữ tử kia lên tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.

Diệp Lạc có điểm không vui nhìn Du Hàn, nói:

“Du đại ca, huynh tại sao làm như vậy? Chẳng lẽ, hiện tại ta ngay cả gặp một người cũng không thể sao?”

Nói tới đây, Diệp Lạc ngừng một chút, lại nói:

“Du đại ca, việc Yến Đào phản bội, huynh có phải hay không có cái gì giấu diếm ta?”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn có điểm mất tự nhiên, hắn che giấu cười cười, đối Diệp Lạc ôn nhu nói:

“Lạc nhi, ta sao có thể giấu diếm muội đây? Chẳng lẽ, muội ngay cả ta cũng không tin tưởng sao? Hiện tại muội mang thai, vạn nhất bị thương, làm sao bây giờ? Ta đây là lo lắng uội, lại nói, mai là ngày vui của hai chúng ta, việc này, muội đừng quan tâm nữa!”

Diệp Lạc nhận thấy trong ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn có điểm mất tự nhiên, biểu hiện của hắn, làm trong lòng nàng sinh nghi, bất quá, Du Hàn đã nói như vậy, nàng không nên dây dưa thêm nữa, trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, nói:

“Du đại ca, huynh đã thay đổi rồi! Huynh không còn là ca ca mà ta luôn quen thuộc nữa!”

Lời nói của Diệp Lạc làm Du Hàn sắc mặt đại biến, hắn lo lắng tiến lên từng bước, đem Diệp Lạc ôm vào lòng, trong miệng ấp úng nói:

“Lạc nhi, muội có biết, muội có biết, ta chưa từng muốn làm ca ca của muội…”

Thân thể Diệp Lạc cứng đờ, nàng nhẹ nhàng đẩy Du Hàn ra, mặt không thay đổi nói:

“Du đại ca, huynh trước ra ngoài đi, ta nghĩ muốn yên tĩnh một chút!”

Du Hàn sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Diệp Lạc một lúc lâu, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một chút cười khổ, chua chát nói:

“Lạc nhi, con chúng ta sắp sinh rồi, chẳng lẽ muội vẫn không chịu tiếp nhận ta sao? Được, ta chờ muội, ta sẽ đợi đến một ngày muội tiếp nhận ta!”

Nói xong, Du Hàn xoay người, rất nhanh rời đi.

Diệp Lạc lẳng lặng nhìn bóng lưng của Du Hàn, khóe miệng lô ra một nụ cười chua xót, tiếp nhận sao? Không, chỉ có nàng biết, đối với Du Hàn, ở trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có thể là ca ca!

Thai nhi trong bụng hơi động đậy, Diệp Lạc không kiềm được lấy tay khẽ vuốt ve bụng, không biết vì sao, lúc này nàng đột nhớ tới nam nhân thần bí trong mộng, nếu, nếu đứa bé này là của hắn, có lẽ vốn không có nhiều phiền não như vậy rồi!

Diệp Lạc bị ý niệm trong đầu làm cho kinh hãi, trên mặt nàng hiện lên một tia khó tin, nàng làm sao có thể đột nhiên nhớ tới hắn? Người nam nhân kia chỉ xuất hiện trong mộng, nàng căn bản không biết hắn, càng không biết, trên thế giới này, có hay không người này, nàng làm sao có thể có ý nghĩ như vậy?