Edit: Muỗi Vove
Du Hàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Diệp Lạc, khiến nàng quay mặt về phía mình, trầm giọng nói:
“Lạc nhi, muội tin tưởng ta không?”
Diệp Lạc nao nao, sau đó chậm rãi gật đầu, nàng tự nhiên là tin tưởng Du Hàn, không đơn thuần bởi vì Du Hàn cùng nàng chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chỉ là, Du Hàn vĩnh viễn giống như một ca ca bình thường chiếu cố nàng. Nàng tin tưởng, cho dù tất cả mọi người đều lừa nàng, duy nhất, Du Hàn tuyệt đối sẽ không.
Nhận được sự xác nhận từ Diệp Lạc, Du Hàn lúc này mới nhẹ nhàng ôm Diệp Lạc vào lòng, nói:
“Lạc nhi, nếu muội tin tưởng ta, bây giờ nghe hết lời ta nói, được chứ?”
Du Hàn trong giọng nói, có nộng đậm bức thiết.
Diệp Lạc tuy rằng không có thói quen cùng Du Hàn ôm ấp, thế nhưng, nàng cũng không có đẩy hắn ra, mà chỉ nghi ngờ nhíu nhíu mày, lại gật gật đầu. Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy, hôm nay Du Hàn rất khác so với ngày thường, chẳng lẽ, sau khi nàng hôn mê, đã xảy ra chuyện gì sao?
Du Hàn thấy Diệp Lạc không còn dãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, hắn khẽ giữ lấy thân hình yếu đuối mỏng manh của Diệp Lạc, trong mắt tràn đầy thỏa mãn cùng chờ mong, chậm rãi nói:
“Lạc nhi, nửa năm trước, muội nhận được mật thư của Hoàng thượng, cho nên mới tiến cung, là vì chuyện đăng cơ của Thái tử, ai ngờ, muội mới ra khỏi Thủy Vân cung, đã bị người ta ám toán, muội bị trọng thương, may mắn lúc ấy ta ở cách đó không xa, đang hái thảo dược, nghe được thanh âm, mới chạy đến, đem muội cứu trở về, lúc này ta mới phát hiện muội trúng dâm độc…”
Nghe đến đó, trong lòng Diệp Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, nàng nhẹ nhàng đẩy Du Hàn ra, đang muốn nói chuyện, lại bị Du Hàn che kín đôi môi, thanh âm của Du Hàn tiếp tục truyền đến:
“Lạc nhi, muội trước cứ nghe ta nói hết.”
Diệp Lạc cứng ngắc thân thể, đem tất cả nghi vấn nuốt xuống, ý bảo Du Hàn nói tiếp.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn bị bao quanh bởi hàn khí, làm người ta thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, thanh âm của hắn xa xôi truyền đến, trong thanh âm có một chút run run:
“Lạc nhi, sau khi biết muội trúng dâm độc, ta cố nghĩ mọi biện pháp, bức độc ra khỏi người muội, nhưng là, thủy chung vẫn không thể, mắt thấy muội sẽ…Cho nên, cho nên ta bất đắc dĩ…Cho nên, sau khi giải hết chất độc trong người muội, trước khi hôn mê, muội đã đáp ứng ta, sau khi tỉnh lại liền cùng ta thành thân, huống chi, muội…”
Du Hàn nói đến đây, liền ngừng lại, cũng không tiếp tục nói nữa.
Sắc mặt Diệp Lạc từng điểm từng điểm trầm xuống, từ những cử chỉ khác lạ của Du Hàn, nàng cũng đoán được giữa hai người có xảy ra chuyện gì đó, chỉ là, chuyện này, làm nàng thật sự khó có thể tin.
Nàng tái nhợt nghiêm mặt, cắn chặt môi, thanh âm cực kỳ khó khăn nói:
“Huống chi cái gì? Du đại ca, huynh nói cho ta biết…”
Du Hàn trầm mặc thật lâu, rồi đột nhiên thở dài một hơi, nói:
“Lạc nhi, muội đã mang hài tử của ta…”
Diệp Lạc cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn đem đôi môi đỏ mọng mềm mại cắn nát, cả người không khống chế được run lên, nàng run rẩy nói:
“Đứa nhỏ…? Du đại ca…Huynh…Huynh là nói…ta có đứa nhỏ?”
Du Hàn khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Diệp Lạc, trong mắt tràn đầy thương yêu, nói:
“Lạc nhi…Muội sẽ trách ta sao?”
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Diệp Lạc cảm thấy như bị búa gõ mạnh vào đầu, trong nháy mắt không thể tiếp nhận nổi.
Ở trong lòng nàng, vẫn luôn xem Du Hàn là đại ca, hiện tại nàng hôn mê tỉnh lại, lại phát hiện, mọi thứ hết thảy đều thay đổi, nàng thậm chí còn mang thai con của hắn! Cái này bảo nàng làm sao có thể tiếp nhận? Nàng không thể nhận, nhưng là đối mặt với Du Hàn, nàng lại vô luận trách cứ hắn điều gì…Bởi vì, hắn là vì cứu nàng, nên mới bất đắc dĩ, không phải sao?
Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi, nàng cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, qua một lúc lâu, mới khẽ nói:
“Du đại ca, ta không trách huynh…”
Du Hàn nghe xong lời Diệp Lạc, trong lòng vui vẻ, hắn ôm chầm lấy Diệp Lạc, hoan hỷ nói:
“Lạc nhi, muội không trách ta? Vậy là muội đáp ứng cùng ta thành thân rồi?”
Diệp Lạc chậm rãi đẩy Du Hàn ra, qua một hồi lâu mới mặt không thay đổi nói:
“Du đại ca, chuyện này huynh trước để cho ta suy nghĩ một chút, được chứ?”
Du Hàn trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc hỗn độn của Diệp Lạc, yêu thương nói:
“Được! Để ta đi gọi Thanh nhi!”
Nói xong, Du Hàn buông Diệp Lạc, nhìn nàng mỉm cười, sau đó bước nhanh ra khỏi động.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng của Du Hàn, chỉ thấy một cảm giác trống rỗng ập đến, nháy mắt, toàn bộ âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại giọng nói ôn nhu nhưng lại tàn nhẫn của Du Hàn, không ngừng bên tai nàng nói, muội mang hài tử của ta, muội mang hài tử của ta…
Diệp Lạc thống khổ ôm lấy đầu, cả người như bị ném vào vực sâu không đáy, tâm từng điểm từng điểm chìm xuống, một lúc lâu Diệp Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suy nghĩ một trận hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, đau đớn trước nay chưa từng có phút chốc lan rộng ra từng tế bào, cho đến tứ chi bách hài, nàng làm sao có thể mang thai đứa nhỏ của Du Hàn? Nhưng là, sự thật lại như một thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp cắm sâu vào trong lòng nàng, tàn nhẫn nói cho nàng biết, đây là sự thật, là sự thật không thể trốn tránh được!
Thân thể Diệp Lạc xụi lơ như lá rụng, bất lực ngã vào Hàn Ngọc sàng, thống khổ nhắm mắt lại.