Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 139: Hận ý




Edit: Muỗi Vove

-”Ngươi!”

Thanh nhi tức giận đến tái mặt, đang muốn phản bác, lại bị Diệp Lạc nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo.

Thanh nhi không hiểu quay đầu nhìn Diệp Lạc,căm phẫn nói:

-”Tiểu thư, người xem hắn…”

Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng quát:

-”Đủ!”

Thanh nhi bị Diệp Lạc quát, không dám nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không cam lòng dậm chân, quay đầu hung hăng trừng viên công công.

Viên công công lộ ra một nụ cười đắc ý, dương dương tự đắc nói:

-”Quả nhiên không hổ là Thái tử phi, như vậy mới đúng nha, thật không hổ với danh xưng họa thủy…”

Diệp Lạc lạnh lùng nhìn vẻ hả hê của viên công công, không đợi hắn nói xong, bỗng nhiên giương tay nặng nề giáng cho hắn một cái tát! Đồng thời cũng cắt ngang những lời bất kính từ trong miệng hắn.

Viên công công không dám tin che mặt, qua một lúc lâu, mới hổn hển nhảy dựng lên, thanh âm the thé kêu lên:

-”Ngươi dám đánh ta?”

Diệp Lạc lạnh lùng nhìn hắn, gằn giọng:

-”Ta là ai mà không dám đánh ngươi? Ngươi bất quá chỉ là một nô tài nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt bổn cung làm càn, thậm chí mở miệng nói ra những lời xàm ngôn, ngươi tưởng bổn cung là người dễ bị khi dễ sao? Bổn cung vừa ột cái tát kia chính là dạy cho ngươi quy củ trong cung! Cho dù bổn cung không được sủng ái, cũng không đến lượt một tên nô tài như ngươi có thể giáo huấn! Bổn cung bây giờ còn đường đường là Thái tử phi, há lại để cho cẩu nô tài ngươi tùy tiện nói bậy?”

Diệp Lạc vừa dứt lời, Thanh nhi liền vỗ tay cười nói:

-”Đáng đánh, tiểu thư, để xem sau này hắn còn dám hung hăng như thế nữa không!”

-”Ngươi!”

Viên công công tức giận đến run người, hắn vươn tay, run run chỉ Diệp Lạc:

-”Ngươi đừng vội đắc ý, ngươi oai phong không được bao lâu đâu! Thù này, ta nhất định sẽ báo! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đợi Thái tử đánh vào lãnh cung đi, đến lúc đó, chúng ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi! Xem khi đó không có danh hiệu Thái tử phi, ngươi làm sao còn dám vênh mặt trước bọn ta!”

Diệp Lạc biểu tình không thay đổi, vẫn dùng mắt lạnh nhìn hắn, lạnh lùng thốt:

-”Thật không? Bổn cung sẽ mỏi mắt trông chờ, xem ngươi như thế nào tra tấn bổn cung!”

Viên công công hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lạc, sau đó hầm hừ xoay người, hướng thị vệ đằng sau quát:

-”Đứng thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đưa Thái tử phi đến gặp Thái tử gia? Nếu chậm trễ làm Thái tử gia trách tội, cũng đừng trách ta không nói giúp các ngươi!”

Hai thị vệ nhìn nhau, sau đó một người đi đến trước mặt Diệp Lạc, ôm quyền, nói:

-”Thái tử phi, thỉnh đi thôi!”

Thanh nhi có chút lo lắng lôi kéo ống tay áo Diệp Lạc:

-”Tiểu thư…”

Diệp Lạc nhìn Thanh nhi cười nhẹ, ý bảo nàng yên tâm, sau đó liếc mắt nhìn hai thị vệ, nhanh chóng rời khỏi thiền điện.

Vị trí thiền điện, chính là trong khuôn viên Dạ Vân điện, khoảng cách đến thư phòng của Tử Dạ cũng không xa, chỉ là cách mấy cái hành lang, trong đó sẽ phải đi qua đại điện, cho nên dọc đường đi đụng phải không ít cung nhân.

Cung nhân trong Dạ Vân điện hầu hết đều nhận thức Diệp Lạc, hơn nữa Diệp Lạc sau khi hành cung bị cháy không chết, tin tức sớm đã truyền đi khắp toàn bộ hoàng cung, cho nên ai ai trong Dạ Vân điện mà không biết Diệp Lạc.

Bây giờ mọi người nhìn thấy Diệp Lạc đột nhiên xuất hiện, đều dùng ánh mắt xem thường nhìn Diệp Lạc, đương kim Thái tử phi không biết liêm sỉ, câu dẫn Ứng Vương tuấn mỹ ôn hòa, lại còn mang thai đứa nhỏ của Ứng Vương, chuyện này sớm đã bị cung nhân biết được, cho nên mọi người nhìn thấy Diệp Lạc, đều phẫn hận khinh thường. Có cung nhân còn can đảm, thậm chí trước mặt Diệp Lạc, nhổ một ngụm nước bọt.

Đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, Diệp Lạc mặt vẫn không thay đổi, nàng nhìn không chớp mắt, lặng lẽ đi tiếp, giống như không hề để ý đến ánh mắt xem thường của mọi người.

Viên công công đưa Diệp Lạc đến trước cửa thư phòng, liền dừng lại, tựa tiếu phi tiếu nói:

-”Thái tử phi, mời vào!”

Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Lạc, cứ thế xoay người rời đi.

Diệp Lạc mặt không thay đổi liếc nhìn bóng lưng hắn, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng bước vào.

Trong thư phòng phàng phất mùi rượu, góc tường đặt một cái hỏa lò, trên lò lửa hâm nóng một bầu rượu. Bên trong bầu không khí ấm áp, cùng cái giá lạnh bên ngoài dường như đối lập, nhưng mà, bên trong thư phòng lại không có một bóng người.

Diệp Lạc không nhìn thấy ai trong thư phòng, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, nàng đang muốn đi ra, đột nhiên sau tấm bình phong truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, thân ảnh cao lớn của Tử Dạ xuât hiện trước mặt nàng.

Nhìn Tử Dạ, trong mắt Diệp Lạc không hề che dấu hiện lên một cỗ nồng đậm hận ý, nàng oán hận nhìn người trước mắt hết lần này đến lần khác nhục nhã nàng, thương tổn nàng, nội tâm không còn có những xúc động của dĩ vãng, thay vào đó là nỗi hận thật sâu, khắc cốt ghi tâm.

Tử Dạ dường như nhận thấy hận ý trong mắt nàng, hắn lấy tay nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm mềm mại của nàng, lạnh lùng nói:

-”Ngươi hận bản Thái tử?”

Diệp Lạc giãy mạnh ra khỏi tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn, hai tròng mắt toát ra một cỗ căm hận, đôi môi khẽ mở, lạnh lùng, gằn từng tiếng:

-”Đúng, ta hận ngươi, ta hận không thể giết chết ngươi! Uống máu ngươi! Dù vậy, cũng khó xoa dịu nỗi hận trong lòng ta!”

Bất ngờ là, Tử Dạ cũng không có tức giận, vẻ mặt thâm trầm, tròng mắt đen hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, hắn yên lặng nhìn Diệp Lạc, thản nhiên nói:

-”Là bởi vì bản Thái tử giết nghiệt chủng trong bụng ngươi?”

Diệp Lạc chỉ cảm thấy một trận huyết khí xông lên đầu, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng khó tin lui về phía sau từng bước, phẫn nộ kêu lên:

-”Câm mồm! Câm mồm!”

Một cỗ kịch liệt bi thống xông lên đầu, làm nàng nhịn không được nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Tử Dạ không biểu tình nhìn vẻ bi thống không thôi của Diệp lạc, một cỗ phẫn nộ dần dần dâng lên, chỉ vì một cái nghiệt chủng, đáng giá để nàng thương tâm rơi lệ như thế sao?

Lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, làm Tử Dạ không nhịn được nữa, hắn phẫn nộ đi lên từng bước, một phen nắm lấy cổ Diệp Lạc, khàn giọng nói:

-”Ngươi vì nghiệt chủng kia thương tâm sao? Hay là bởi vì Hoàng đệ? Ngươi là chính phi của bản Thái tử, vì sao phải phản bội bản Thái tử?”

Diệp Lạc trong lòng phẫn hận, nàng dùng sức tránh ra khỏi Tử Dạ, kêu lên:

-”Ngươi buông, không nên đụng ta…”

Mà nàng còn chưa nói xong, Tử Dạ đột nhiên dùng sức đem nàng ôm vào lòng, một đôi môi ấm áp đè lên, điên cuồng ở trên môi nàng tàn phá, cũng ngăn chặn những lời nói của nàng.