Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 132: Nữ tử thần bí




Edit: Muỗi Vove

Trong mắt Tử Ảnh hiện lên một tia nghi ngờ, bởi vì Tử Dạ lần này thái độ so với lần trước không tương đồng, nếu như hắn không tận mắt nhìn thấy cách đối xử của Tử Dạ với Diệp Lạc, hắn có thể sẽ tin ngay, nhưng là, Tử Dạ trước mặt Diệp Lạc biểu hiện quá rõ ràng, làm hắn có điểm khó tin Tử Dạ hội dễ dàng đáp ứng yêu cầu của hắn, để hắn mang Diệp Lạc rời khỏi hoàng cung!

Có lẽ, Tử Dạ thật sẽ vì ngôi vị hoàng đế mà buông tha cho Diệp Lạc, chỉ là, biểu hiện của hắn cũng không thể vân đạm phong thanh như thế, chẳng lẽ, ở trong lòng của hắn, một chút cũng không để ý đến Diệp Lạc? Diệp Lạc dù sao bây giờ vẫn là chính phi của Tử Dạ, hắn vì quyền thế, chẳng lẽ liền có thể vứt bỏ Diệp Lạc không để ý?

Nghĩ đến đây, Tử Ảnh không khỏi thử hỏi:

-”Hoàng huynh, ngươi buông tay để Lạc nhi cùng thần đệ rời đi, chẳng lẽ trong lòng thật sự tuyệt không phẫn nộ khổ sở?”

Tử Dạ trong mắt hiện lên một tia cuồng ngạo, hắn vẻ mặt kiêu ngạo nói:

-”Bản Thái tử chẳng qua bị ép phải cưới nàng, ngươi cho là bản Thái tử thật sự để ý nàng? Nữ nhân giống như nàng, làm sao có thể so sánh với Linh nhi? Huống chi, nàng tướng mạo xấu xí, bản Thái tử sau khi đăng cơ, có một Hoàng hậu xấu xí như thế, chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao? Huống chi, trong lòng của nàng căn bản cũng không có bản Thái tử! Bản Thái tử để một nữ nhân cả ngày nghĩ đến nam nhân khác ở bên người làm gì? Được rồi, hoàng đệ, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng, bản Thái tử luyến tiếc nàng sao?”

Câu trả lời của Tử Dạ, càng khiến Tử Ảnh bán tín bán nghi, bất quá, hắn đối với cách làm của Tử Dạ tuy rằng cảm thấy có điểm không tin tưởng, nhưng là, chung quy nghe Tử Dạ nói một hồi vẫn là bỏ qua nghi ngờ, hắn mỉm cười:

-”Hoàng huynh nghĩ như vậy thật tốt! Thần đệ cùng Lạc nhi sau khi rời đi, nhất định sẽ mai danh ẩn tích, việc này hoàng huynh có thể yên tâm! Hoàng huynh hiện tại có thể cho thần đệ gặp mặt Lạc nhi một lần đi?”

Tử Dạ nhìn thấy Tử Ảnh trong đáy mắt ẩn hiện loại tình cảm vui sướng, trong lòng lại cảm thấy không phải tư vị, bất quá, hắn ngoài mặt vẫn không biến sắc, thản nhiên nói:

-”Nếu hoàng đệ hiện tại muốn gặp nàng, đều không phải là không thể! Chỉ là, nàng hiện tại đang ở trong Dạ Vân điện của bản Thái tử, nếu như hoàng đệ cùng bản Thái tử đi tới…, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta chú ý!”

Tử Ảnh hơi trầm ngâm, rốt cuộc mỉm cười:

-”Hoàng huynh nói phải, vậy thôi, tối hôm nay, ở Phượng Hoàng cung, hoàng huynh mang theo Lạc nhi đến đây, không biết ý hoàng huynh như thế nào?”

Tử Dạ cân nhắc một chút, bỗng nhiên quỷ dị cười:

-”Được, cứ làm theo lời đệ!”

Tử Ảnh đắm chìm trong cảm giác được gặp lại Diệp Lạc, căn bản không chú ý tới nụ cười quỷ dị cuả Tử Dạ, thấy Tử Dạ đáp ứng, liền không nói thêm gì, đứng dậy cáo từ rời đi.

Tử Dạ hai mắt nhìn thẳng thân ảnh Tử Ảnh rời đi, mãi cho đến khi thân ảnh Tử Ảnh biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lạnh lùng cười, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng:

-”Đi ra thôi!”

Theo lời của Tử Dạ, ở góc chính điện khuất sáng không ai chú ý, chợt hiện ra thân ảnh một người, khuôn mặt thanh tú mang phục sức cung nữ.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đến bên cạnh Tử Dạ, nhẹ nhàng thỉnh an, thanh âm trong trẻo:

-”Nô tỳ tham kiến Thái tử gia!”

Tử Dạ liếc nhìn nàng, nói:

-”Bản Thái tử không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi có mục đích gì, bất quá, bản Thái tử nói cho ngươi biết, ở trước mặt bản Thái tử, ngươi tốt nhất nên ít giở trò đi! Nếu không, bản Thái tử tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”

Nữ tử xinh đẹp mỉm cười, nhìn Tử Dạ, thản nhiên nói:

-”Thái tử gia làm sao có thể không biết nô tỳ là ai? Thái tử gia không phải sáng sớm đã phái người đi thăm dò nô tỳ sao?”

Tử Dạ sắc mặt trầm xuống, hắn chứng thật không thích nữ nhân quá mức khôn khéo, tựa như cung nữ này, thân phận của nàng ta cực kỳ thần bí, căn bản tra không ra cái gì, điều này làm hắn đối với nàng ta càng thêm phòng bị!

Hắn sắc mặt âm trầm nhìn nữ tử kia, thanh âm lạnh lẽo:

-”Đối với thân phận của ngươi trong cung có mấy phần thật, bản Thái tử không muốn truy cứu, bất quá, bản Thái tử rất tò mò mục đích của ngươi! Nếu bản Thái tử đoán không sai, lần đầu tiên Ứng Vương đưa ra yêu cầu dùng Thái tử phi trao đổi, là ngươi cố tình cho bản Thái tử biết? Mà ngươi cũng biết bản Thái tử không dễ dàng đáp ứng, cho nên, mới cố tình tìm đến bản Thái tử?”

Nữ tử thanh tú nghe xong lời chất vẫn của Tử Dạ…, vẫn như cũ mỉm cười:

-”Thái tử gia quả nhiên thông minh! Người trong cung toàn bộ đều bị Thái tử gia qua mặt, như thế nào cũng không nghĩ đến Thái tử gia kỳ thật là một người khôn ngoan sắc sảo? Xem ra, nô tỳ lúc này đây cũng không có nhìn lầm! Bất quá, Thái tử gia, nô tỳ thực sự không phải biết ngài không làm vậy mới tới tìm ngài, mà nô tỳ nhận được tin tức, hoàng hậu căn bản không đồng ý đề nghị của Vương gia, cho nên, nô tỳ cảm thấy, lấy tính cách của Ứng Vương gia, hắn không thể không có được Thái tử phi, hơn nữa, Ứng Vương đối với việc đoạt vị, vốn dĩ không thèm để mắt tới, hoàng hậu nếu như không chịu thả hoàng thượng, vậy tự nhiên Ứng Vương sẽ giấu giếm hoàng hậu, vụng trộm cùng Thái tử gia liên hệ, cho nên, nô tỳ mới trước hắn từng bước, tìm đến Thái tử gia, bởi vì nô tỳ tin tưởng, với điều kiện của nô tỳ, Thái tử gia nhất định sẽ đồng ý!”

Tử Dạ nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:

-”Ngươi làm sao biết được bản Thái tử nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi?”

Nữ tử trên mặt biểu tình không thay đổi, vẫn thản nhiên nói:

-”Thái tử gia là một người kiêu ngạo, làm sao có thể dễ dàng tha thứ việc chánh phi của mình bị người khác cướp đi? Cho nên, nô tỳ cảm thấy, Thái tử gia tuyệt đối sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nô tỳ, huống chi, yêu cầu này, đối với Thái tử gia mà nói, trăm lợi mà không có hại, không phải sao?”

Tử Dạ trong mắt chợt hiện lên một tia sát ý.

Hắn cười lạnh một tiếng:

-”Ngươi thực thông minh, đáng tiếc, bản Thái tử cũng không thích nữ nhân quá thông minh! Chẳng qua, bản Thái tử thật nghĩ không ra, làm như vậy, đối với ngươi có lợi gì?”

Nữ tử trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, đem mặt chuyển hướng nơi khác, nhàn nhạt nói:

-”Đối với nô tỳ mà nói, chỉ cần có thể ở bên người Ứng Vương gia, hầu hạ ngài ấy, nô tỳ đã đủ hài lòng!”