Edit: Muỗi Vove
Bông tuyết tại thời điểm gió bắc lạnh thổi ào ào vẫn không ngừng bay tán loạn trong không trung. Tử Dạ hai mắt nhìn thẳng ra màn đêm , trong đầu hắn không hiểu sao hiện lên khuôn mặt tái nhợt kia.
Tim của hắn giống như bị người ta hung hăng đâm xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút do dự, hơi ngập ngừng, rồi vẫn nhịn không được, đột nhiên khẽ phi thân, từ trong cửa sổ ra ngoài, rất nhanh, thân ảnh Tử Dạ biến mất trong màn đêm tối tăm.
Thiên điện, trong phòng ngủ đơn sơ, không gian xung quanh tràn ngập không khí lạnh lẽo rét mướt, Diệp Lạc tĩnh lặng nằm yên trên giường, hô hấp đều đều rất nhỏ, nàng từ sau khi ngất đi, vẫn không có tỉnh lại.
Thanh nhi yên lặng ngồi ở trong bóng tối, nương theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ôn nhu quan sát Diệp Lạc đang ngủ say. Nàng không dám đốt đèn, vì sợ thu hút sự chú ý của người khác.
Trong phòng ngủ không có lò sưởi, không thể nhóm lửa sưởi ấm, cho dù có, cũng không dám nhóm lửa. Hiện tại trời đã bắt đầu chuyển lạnh sang đông, đêm xuống, nhiệt độ không khí trở nên cự kỳ rét mướt, toàn phòng ngủ lạnh lẽo như đặt trong tảng băng ngàn năm, làm người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Diệp Lạc trên người quần áo vốn đã đơn bạc, lại bị Tử Dạ xé rách, căn bản cũng không đủ che thân, mà ở trong Thiên điện này, cũng không có bất kỳ bộ quần áo nào có thể chống lạnh, Thanh nhi sợ hãi tiểu thư hội cảm lạnh, cho nên thừa dịp trời tối, lẻn vào phòng cung nữ vụng trộm ôm đến đây một ít chăn đệm cùng một chút quần áo đơn giản.
Đệm chăn này tuy rằng không tính là thực giữ ấm, nhưng là, có những thứ này, Thanh nhi vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng ít nhất không cần lo lắng Diệp Lạc đang ngủ mê man bị nhiễm phong hàn.
Nàng từ miệng Du Hàn biết được Diệp Lạc không có việc gì, rốt cuộc mới yên tâm, tuy rằng trong lòng đối với việc tiểu thư hôn mê vẫn là có một tia nghi hoặc, bất quá, nếu tiểu thư đã không có việc gì, chuyện khác, cũng không có trọng yếu.
Hoàng hậu Long Ngữ Lan bắt đầu có hành động rồi, mà chuyện cứu Hoàng thượng, đã vô cùng khẩn cấp, hơn nữa nàng từ Du Hàn biết được, Ứng Vương đưa ra điều kiện, muốn Tử Dạ dùng tiểu thư đi trao đổi với Hoàng thượng.
Nàng tuy rằng không biết trong lòng Diệp Lạc nghĩ như thế nào, nhưng mà, nếu như là nàng, nàng tình nguyện lựa chọn nam nhân tuấn mỹ ôn nhu như Ứng Vương, chứ không muốn để ý đến người tính tình bạo ngược như Thái Tử gia! Đáng tiếc, thế sự vô thường, đều không mỹ mãn như người ta tưởng tượng.
Thanh nhi khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, xa xa, mơ hồ lộ ra ánh lửa, nhưng là, rất nhanh chợt lóe rồi biến mất, đoán chừng là thị vệ tuần tra vửa đi ngang qua.
Thời tiết, càng ngày càng lạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh, bên ngoài tiếng gió gào thét không ngừng truyền đến, thảm thiết nghẹn ngào, giống như gào khóc, làm người ta không khỏi cảm thấy lông mao đều dựng ngược.
Thanh nhi không tự chủ nắm chặt vạt áo đơn bạc trên người, cảm thấy thân thể có điểm buồn ngủ, đang muốn ghé vào người Diệp Lạc chợp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hiển nhiên là có người tiếp cận nơi này.
Thanh nhi đề phòng từ trên ghế đứng lên ngưng thần lắng nghe một hồi, cảm thấy tiếng bước chân đúng là thẳng hướng phòng ngủ mà đến, trên mặt không khỏi xẹt qua một tia lo lắng, nàng chần chờ liếc mắt nhìn Diệp Lạc đang nằm trên giường, do dự trong chốc lát, sau đó cắn răng một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi ở trên nóc xà ngang.
Sau khi ổn định thân thể, Thanh nhi ngưng thở, hai mắt khẩn trương bao quát toàn phòng ngủ.
Qua một hồi, tiếng bước chân rốt cục ở bên cánh cửa khép hờ ngừng lại, ngoài cửa sổ, dường như người đó do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, giống như một đạo khói nhẹ lướt vào.
//Không hiểu sao Tử Dạ cứ thích đi ra đi vào bằng cửa sổ thế nhỉ? Đúng là khác người.//
Thanh nhi nửa nằm trên xà ngang, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người kia, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nàng mơ hồ nhìn thấy, người tới một thân y bào màu tím, trên mặt mang theo mặt nạ thoạt nhìn rất quỷ dị.
Nhìn đến tử y nhân trên mặt mang theo mặt nạ quỷ, Thanh nhi hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt nàng mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào tử y nhân kia, hai tay siết chặt, trong lòng bàn tay khẩn trương toát mồ hôi, mà nàng lại hoàn toàn chưa có phát giác.
Tử y nhân nhìn thoáng qua một mảnh trống không trên mặt đất, hơi do dự, hai hàng lông mày vì thế mà nhíu chặt, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Diệp Lạc, Sau đó mới thả cước bộ hướng giường đi đến.
Nhìn đến trên người Diệp Lạc không có một cái chăn cho chỉnh tề, tử y nhân con ngươi đen thâm trầm trong bóng tối hiện lên một chút ánh sáng phức tạp, hắn nhẹ nhàng nhướn nhướn mày, ngưng thần lắng nghe một hồi, cũng không cảm thấy có gì dị thường, lúc này mới chậm rãi từ bên giường ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Diệp Lạc đang ngủ mê man khuôn mặt hơi xuất thần.
Nhìn thấy tử y nhân ở bên giường ngồi xuống, Thanh nhi trong lòng lại khẩn trương, nàng hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tử y nhân, sợ hãi hắn đột nhiên hung bạo, thương tổn Diệp Lạc, nhưng là, Thanh nhi căng thẳng, rất nhanh liền biến thành kinh ngạc, bởi vì nàng xem đến, cái kia tử y nhân cư nhiên vươn tay ra vuốt ve Diệp Lạc, hơn nữa động tác cự kỳ ôn nhu, giống như Diệp Lạc là trân bảo của hắn.
Thấy một màn như vậy, Thanh nhi không khỏi mặt đỏ lên, nàng nằm ở trên xà ngang, thở cũng không dám thở mạnh, gắt gao đánh giá nam nhân kia, bỗng nhiên, nàng cảm thấy, người này nhìn có điểm quen mắt, trong đầu linh quang chợt lóe, nàng thiếu chút nữa thất thanh kêu ra tiếng!
Nhìn tử y nhân này, nàng rốt cuộc hiểu được tại sao lại có cảm giác quen thuộc, bởi vì, nàng đang nghĩ đến Tử Dạ, người kia kiêu ngạo bạo ngược, thương tổn tiểu thư nhà nàng!
Thanh nhi sau khi kinh ngạc qua đi, đáy lòng lại dâng lên một chút nghi hoặc, nếu người áo tím này là Tử Dạ, hắn thân là Thái tử đương triều, lại ở trong Dạ Vân điện của mình, hẳn hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà đến nơi này, cần gì phải lén lút như thế? Càng sẽ không mang theo mặt nạ quỷ? Nhưng là, nếu không phải hắn, thì là ai?