Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 121: Tàn nhẫn thương tổn 2




Diệp Lạc phẫn hận nhìn nam nhân như ma quỷ trước mắt, nàng căm giận nói:

-”Ngươi không được đụng ta…Buông ta ra…”

Diệp Lạc giãy dụa, làm Tử Dạ càng thêm nóng nảy, hắn đột nhiên mạnh tay, một phen ôm lấy Diệp Lạc, bước đến bên giường, nặng nề đem cả người Diệp Lạc ném lên giường, sau đó xoay người, đem Diệp Lạc đặt ở dưới thân, điên cuồng xé rách những kiện áo mỏng manh trên người nàng, cả giận nói:

-”Tiện nhân! Ngươi thân là Thái tử phi, bản Thái tử vì sao không thể chạm vào ngươi. Tử Ảnh không phải yêu ngươi sao? Bản Thái tử muốn nhìn xem, nữ nhân bị bản Thái tử phá hủy, hắn còn có thể yêu hay không yêu!”

Diệp Lạc chỉ cảm thấy thân thể bị ném mạnh lên giường, sau đó phát ra một trận đau đớn kịch liệt, mấy ngày liền không ăn cơm, đối với người mang thai quả thật có phản ứng, làm toàn thân nàng không một chút khí lực, nàng hai tay vô lực chống trước ngực hắn, khàn giọng kêu lên:

-”Ngươi là ma quỷ, buông ta ra…”

Tử Dạ nắm lấy áo ngoài của nàng, dùng sức xé rách, chỉ nghe một tiếng, da thịt nàng lộ ra một mảng lớn, bên trong là một cái yếm hồng nhạt, cùng bộ ngực căng tròn đầy đặn, chạm đến vùng da tuyết trắng mê người, hai tròng mắt Tử Dạ phút chốc trầm xuống, bàn tay to lớn không thương tiếc xoa nắn ngực nàng, trên môi giương lên một chút ý cười tàn nhẫn, lạnh giọng ở bên tai Diệp Lạc nói:

-”Tiện nhân! Tử Ảnh chạm qua ngươi, là nơi này sao? Xem ra, tư vị của ngươi chứng thật không sai, khó trách có thể mê hoặc Tử Ảnh!”

Nói xong, hắn không đợi Diệp Lạc lên tiếng, mạnh mẽ ngăn lấy đôi môi nàng.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong đáy lòng một cỗ lạnh lẽo dâng lên, cả người như ngã vào hố băng, trong lòng bi phẫn khiến cho nước mắt khuất phục chậm rãi chảy xuống, nàng không có sức lực giãy dụa, chỉ có thể lặng yên không nhúc nhích, tùy ý để nam nhân điên cuồng trên môi nàng, trên người nàng tàn sát bừa bãi, người nam nhân tàn nhẫn vô tình càng làm nàng thêm rét lạnh, nàng nằm yên, nước mắt trên mặt giống như suối không ngừng trào ra, tràn đầy tuyệt vọng dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống, ướt hết hai bên gối.

Nằm ở trên người Diệp Lạc Tử Dạ bỗng nhiên ngừng động tác, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình nhìn Diệp Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút châm chọc, âm thanh lạnh lùng nói:

-”Như thế nào? Bản Thái tử đụng chạm liền khiến ngươi khó chịu như vậy sao? Hay là ngươi cấp bách muốn Bản Thái tử thỏa mãn ngươi? Dục cầm cố túng?”

//Là sao ta?//

Diệp Lạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tâm từng điểm từng điểm chìm xuống, thể xác và tinh thần nháy mắt gần như muốn chết lặng! Nàng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.

Tử Dạ không cho nàng trốn tránh, lấy tay kéo mạnh mái tóc dài, cưỡng ép nàng đối mặt hắn, tàn nhẫn nói:

-”Tiện nhân! Ngươi đang ở đây e ngại cái gì? Sợ Bản Thái tử muốn ngươi sao? Ha ha!”

Nói tới đây Tử Dạ đột nhiên rời khỏi, hai tay chống trên giường, lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, lạnh giọng cười:

-”Bản Thái tử làm sao có thể chạm vào thân thể dơ bẩn của ngươi? Bản Thái tử ngay cả chạm vào ngươi một chút cũng cảm thấy ghê tởm!”

Diệp Lạc chỉ cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, đau đớn tràn ngập. Nàng rốt cuộc khống chế không được phẫn nộ trong lòng, từ trên giường ngồi dậy, mạnh mẽ cho Tử Dạ một cái bạt tai.

Tử Dạ ánh mắt chợt lóe, phút chốc bắt được cánh tay Diệp Lạc, hung hăng đẩy nàng xuống đất, tức giận quát:

-”Tiện nhân lớn mật! Ngươi muốn đánh bản Thái tử sao? Vẫn là bị bản Thái tử nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận rồi?”

Diệp Lạc bị hắn đẩy mạnh, thoáng cái ngã trên mặt đất, cái trán nặng nề đập xuống nền, nàng chỉ cảm thấy trên trán một trận đau nhức, nháy mắt máu tươi tràn ra, hòa với nước mắt nàng, dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống, trên khuôn mặt nguội lạnh hóa ra từng đóa hoa đỏ tươi, thoạt nhìn khiến người ta ghê người.

Tử Dạ cũng không thèm liếc mắt đến Diệp Lạc, xoay người quát:

-”Người đâu!”

Thanh âm của Tử Dạ vừa dứt, bên ngoài phòng ngủ hai ma ma đi vào, trong đó một người trên tay bưng một cái khay, trên đó đặt một chén thuốc.

Hai người cũng không nhìn đến Diệp Lạc, giống như tất thảy đã muốn nhìn quen lắm rồi, người còn lại trầm mặc đứng một bên, chờ Tử Dạ phân phó.

Diệp Lạc trên mặt đầy máu tươi, nàng tránh chén thuốc, muốn đứng lên, lại lực bất tòng tâm, đành phải vô lực nằm trên mặt đất, quần áo nàng bị Tử Dạ xé rách, căn bản là không che hết thân thể của nàng, thân thể phơi bày trước ánh mắt của kẻ khác, làm nàng xấu hổ giận dữ cơ hồ muốn chết.

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Diệp Lạc, đem vẻ mặt nàng toàn bộ thu vào mắt, sau đó mặt không thay đổi hướng hai ma ma ra lệnh:

-”Đem chén hoa hồng cấp cho nàng!”

Nghe Tử Dạ phân phó, Diệp Lạc không thể tin được mở to hai mắt, trong nháy mắt, nàng toàn thân rét run, giống như rơi xuống địa ngục, nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn cư nhiên lại tàn nhẫn đến vậy, ở một khắc này, nàng rốt cuộc hiểu rõ mục đích của hắn, hắn tỉ mỉ bày ra hết thảy, là vì muốn báo thù cho Diệp Linh sao?

Diệp Lạc trong lòng nháy mắt đông lại, trước mắt hai ma ma từng bước tiến lại, nàng khó khăn di động thân thế về phía sau, mà nàng rốt cuộc chạy không khỏi, rất nhanh, một trong hai người gắt gao đem nàng ôm lấy, mà người kia, trên tay bưng chén hoa hồng, hướng nàng ép tới.

Diệp Lạc liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát hai gọng kềm, lại bời vì chân tay suy yếu vô lực, căn bản là giãy dụa không thoát, đành phải trơ mắt nhìn chén hoa hồng từng bước từng bước tới gần.