Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 120: Tàn nhẫn thương tổn 1




Edit: Muỗi Vove

Sáng sớm, trên bầu trời tràn ngập một tầng sương trắng mỏng manh, dần dần hiện lên những tia sáng, xuyên qua tầng mây, bao trùm toàn bộ màn sương, từ xa nhìn lại, tạo nên bảy vòng sáng, làm người ta hoa mắt.

Sáng sớm chim điểu ở trên cành cây gọi tới gọi lui, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng kêu giòn tan. Trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát.

Diệp Lạc nằm ở trên giường, chậm rãi mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cách bài trí xa lạ, nàng nhẹ nhàng động đậy, trên người mơ hồ truyền đến cơn đau nhức khiến nàng nhíu mày.

Nàng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, có điểm mê man đánh giá một chút xung quanh, lại phát hiện, nơi này không gian không phải là lớn, phòng ngủ bài trí bình thường, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người.

Đây là địa phương nào, Diệp Lạc lấy tay nhẹ nhàng day day trên trán có chút ân ẩn đau, tại thời điểm nàng bất tỉnh, không phải Tử Dạ đã hạ lệnh nhốt nàng vào địa lao sao? Nàng tại sao lại ở nơi này? Đây lại là nơi nào?

Tay nàng không tự chủ khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, thoáng chốc, trong đầu hiện lên bóng dáng của nam nhân lãnh khốc kia, ánh mắt lạnh như băng không chút tình cảm, khiến nàng nhịn không được trong lòng run rẩy.

Sâu trong đáy lòng nàng dâng lên một cỗ chua xót, nháy mắt gần như muốn rơi lệ, hắn đã dùng thái độ tàn nhẫn vô tình không tiếc đả thương nàng, nàng còn hy vọng xa vời gì? Còn hy vọng nam nhân kia có thể biết chân tướng sự tình, còn đối với nàng thay đổi sao? Còn vẫn hy vọng hắn biết thân phận của nàng, sẽ đối cới nàng có chút ôn nhu sao?

Không! Nàng không cần sự ôn nhu như vậy, nàng không cần! Nàng làm sao có thể lặp lại bi kịch của mẫu thân? Nàng không muốn giống mẫu thân, đến thời điểm chết vẫn đối với người thương tổn mình nhớ mãi không quên!

Nàng không phải mẫu thân, nàng là Diệp Lạc, là người đối với hết thảy đều lạnh nhạt Diệp Lạc không phải sao? Nàng làm sao có thể vì một nam nhân như vậy đảo loạn suy nghĩ? Người nam nhân này, chẳng qua là nhiệm vụ của nàng, chỉ cần nàng hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, nàng sẽ tại lúc đó rời đi thôi, cách thật xa nam nhân ác ma này, vĩnh viễn cũng không gặp lại hắn!

Nghĩ đến Tử Dạ tàn nhẫn vô tình, Diệp Lạc trong lòng vẫn không nhịn được có chút đau, hắn không thương nàng, nàng có thể không cần hắn phớt lờ nàng, nhưng là, hắn làm sao có thể đối với nàng tàn nhẫn như thế? Hắn làm sao có thể như thế nhục nhã nàng?

Đúng vậy, hắn có thể không biết chân tướng, nhưng là, nàng tuyệt đối không tha thứ hắn đối với nàng thương tổn! Vì hắn, nàng đã làm rất nhiều việc nàng không muốn làm, lại hết lần này đến lần khác lăng nhục nàng, nàng vì nguyện vọng của mẫu thân, đã tổn thương rất nhiều người! Từ hôm nay trở đi, nàng không còn muốn vì nguyện vọng của mẫu thân mà không để ý tới Diệp Lạc! Nàng muốn quay về là chính mình!

//Dịch đoạn này thấy sao tối nghĩa quá ==//

Nghĩ tới đây, Diệp Lạc hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không gặp, nàng chậm rãi đi xuống giường, đang muốn mở cửa ra ngoài, nhưng vào lúc này, rầm một tiếng, cửa bỗng nhiên bị một cước nặng nề đá văng ra.

Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi nhảy rộn. Chỉ thấy Tử Dạ sắc mặt âm lệ, đang đứng trước cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn nàng.

Diệp Lạc cắn chặt đôi môi tái nhợt không huyết sắc, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Tử Dạ, mà khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng không tránh khỏi đau đớn, hắn, vĩnh viến là vết sẹo sâu nhất trong lòng nàng

Nhìn sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy của Diệp Lạc, Tử Dạ đôi môi mỏng gợi lên một chút ý cười tàn nhẫn, hắn đột nhiên bước đến bên cạnh Diệp Lạc, lấy tay dùng sức nắm lấy cằm nàng, ngữ khí lạnh lùng nói:

-”Tiện nhân! Như thế nào? Liền như vậy khẩn cấp mà nghĩ thoát khỏi bản Thái tử, là muốn gặp hoàng đệ sao?”

Diệp Lạc cố nén nước mắt, quật cường nhìn hắn, căm giận nói:

-”Tử Dạ! Ngươi còn muốn tra tấn ta đến khi nào? Chẳng lẽ ngươi đối với ta làm hết thảy, còn chưa đủ sao? Ngươi nhất định phải như thế nhục nhã ta, mới vui vẻ sao?”

-”Nhục nhã?”

Tử Dạ ngữ khí như từ địa ngục toát ra, lạnh lẽo không một tia ấm áp:

-”Tiện nhân! Là bản Thái tử nhục nhã ngươi, cũng là ngươi không biết xấu hổ thông đồng với hoàng đệ nhục nhã bản thái tử? Ngươi đem bản Thái tử là cái gì? Là bị ngươi đùa bỡn ở lòng bàn tay như một thằng ngốc sao?”

-”Ngươi!”

Diệp Lạc bị hắn làm cho tức giận nói không ra lời, nàng gắt gao nắm chặt hai tay, cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, trên khuôn mặt tái nhợt, nước mắt nhịn không được chậm rãi rơi xuống.

Tử Dạ nhìn nước mắt của Diệp Lạc, lạnh lùng nở nụ cười tàn khốc, hắn đột nhiên cúi xuống, dán vào bên tai Diệp Lạc, lạnh lùng nói:

-”Ngươi thật là khiến cho bản Thái tử cảm thấy bất ngờ, nữ nhân khó coi giống như ngươi, cư nhiên có thể đem Tử Ảnh mê hoặc đến thất điên bát đảo, thật sự làm cho bản Thái tử không thể không bội phục thủ đoạn của ngươi, nhìn ngươi bề ngoài thật sự khiến bản Thái tử ghê tởm, ngươi là ở trên giường mê hoặc Tử Ảnh sao? Bản Thái tử thực sự muốn nhìn thấy, ngươi ở trên giường - có bản lĩnh gì!”

Hơi thở nóng ấm phun vào chỗ mẫn cảm trên tai, làm thân thể nàng nhịn không được run rẩy, nàng mạnh tay đẩy Tử Dạ, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nàng phẫn nộ nhìn Tử Dạ, dùng ngón tay run run chỉ vào hắn, tức giận nói:

-”Ngươi vô sỉ!”

-”Vô sỉ?”

Tử Dạ dung nhan tuấn lãng nháy mắt trở nên xanh mét, trên mặt một mảnh dữ tợn, hắn bước lên từng bước, hung hăng kéo tóc Diệp Lạc, cưỡng bức nàng nhìn mình, lạnh giọng quát:

-”Tiện nhân! Ngươi nói bản Thái tử vô sỉ! Bản Thái tử nói cho ngươi biết, nghiệt chủng trong bụng ngươi mới chân chính vô sỉ!”