Edit: Mon Ú
Beta: Tiểu Miêu
Phượng Hoàng cung, trong tẩm cung hoa lệ, những viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng, đem toàn bộ tẩm cung chiếu sáng như ban ngày.
Long Ngữ Lan nghiêng người dựa vào chiếc giường êm ái, tay cầm chặt tờ giấy tuyên thành, khuôn mặt kiều diễm dưới ánh sáng nhu hòa của những viên dạ minh châu, có vẻ âm tình bất định, đôi lông mày nhíu chặt ẩn chứa sự tức giận.
Hóa ra nữ nhân xấu xí kia vẫn chưa chết, mà là núp trong lãnh cung của Dạ Vân điện! Lại còn tiếp tục cùng Ảnh nhi dây dưa không rõ! Nàng thật sự quá coi thường nữ nhân kia rồi. Nữ nhân kia là do lão hoàng đế đích thân chỉ hôn cho Tử Dạ, làm sao có thể là người đơn giản? Chẳng lẽ, lão hoàng đế cố ý cử nàng tiến cung để mê hoặc Ảnh nhi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Long Ngữ Lan không khỏi trầm xuống. Lão hoàng đế chết tiệt kia, hóa ra lão đã sớm đề phòng nàng, khó trách, nàng tìm nhiều năm như vậy, cũng tìm không thấy Long ấn, hóa ra lão đã mang Long ấn ra khỏi cung từ lâu, để ở núi Thiên Hoa!
Lâu nay lão luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng hóa ra là lừa nàng! Hiện tại, Tử Dạ đã đủ lông đủ cánh, liền công khai cùng nàng đối nghịch! Hừ, hắn cho rằng giờ Tử Dạ có trong tay Long ấn liền có thể chống lại nàng? Nàng Long Ngữ Lan sao có thể khoanh tay đầu hàng? Còn có thế lực Tư Mã gia nhiều năm qua, chẳng lẽ chỉ bằng một cái Long ấn có thể đổ ngã?
Nghĩ đến đây, Long Ngữ Lan không khỏi lộ ra ý cười âm lãnh, nếu không phải vì Ảnh nhi vẫn không chịu đăng cơ làm đế, nàng đã sớm giết hoàng thượng, cùng Tử Dạ quyết đấu! Làm sao phải chờ tới bây giờ? Tử Dạ mặc dù trong tay có Long ấn, nhưng đại bộ phận lại ở bên ngoài kinh thành, trong kinh thành một bộ phận thế lực đã bị Tư Mã gia khống chế, mà trong hoàng cung nàng cũng nắm giữ một bộ phận thế lực, chẳng lẽ nàng lại không giết được Tử Dạ?
Trước kia không động thủ, vì nàng vẫn cho Ảnh nhi có thể thuận lợi đăng cơ, mà bây giờ, tất cả mọi chuyện đều bại lộ, thân thế của Ảnh nhi cũng bị lão hoàng đế biết, nàng còn băn khoăn cái gì?
Nghĩ đến đây, Long Ngữ Lan âm thầm hạ quyết định, ngày mai đương triều sẽ bức lão hoàng đế thoái vị! Bởi vì nàng biết, nếu nàng không động thủ, chờ Tử Dạ đem cấm quân vào kinh thành, tất cả không thể vãn hồi!
Nàng phải đi trước Tử Dạ một bước, đoạt ngôi vị hoàng đế, cho dù sau đó Tử Dạ phản kháng, nàng cũng đã có chuẩn bị!
Nghĩ đến đây, Long Ngữ Lan từ trên giường ngồi dậy, lớn tiếng phân phó:
“Người đâu, mang giấy bút tới cho Bổn cung!”
Long Ngữ Lan cười lạnh, nàng gửi cho Tư Mã Văn một mật hàm, ngày mai cùng nàng trong lúc lâm triều bức vua thoái vị!
Đúng lúc này, cửa tẩm cung bị người đẩy ra, một cung nữ đi đến, đối Long Ngữ Lan nhẹ giọng nói:
“Nương nương, Ứng Vương gia bên ngoài cầu kiến!”
Long Ngữ Lan nghe vậy trong lòng vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:
” Ảnh nhi đến đây? Nó đâu?”
Nói xong, nàng dừng viết mật hàm, liền đi ra ngoài.
Từ sau khi Tử Ảnh biết được thân thế của mình ở Phượng Hoàng cung, liền không bước vào đây, nàng phái người đi mời, hắn cũng không đến, nàng hạ mình đi gặp hắn, lại bị hắn tránh né không gặp! Nay biết được hắn chủ động tiến đến vấn an nàng, nàng làm sao có thể không vui?
Cung nữ kia cười nói:
“Nương nương, Vương gia ở ngay tại đại sảnh, nô tỳ xin dẫn ngươi đi! Nhưng bên ngoài trời giá rét, hay là nương nương trước hết mặc thêm áo choàng đã?”
Long Ngữ Lan nóng vội, một bên thúc giục cung nữ hầu nàng mặc thêm áo khoác, sau đó liền vội vàng đi về phía đại sảnh.
Thời điểm Long Ngữ Lan tới nơi, Tử Ảnh mặt không biểu cảm ngồi ở đó, Long Ngữ Lan trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, nàng nhẹ nhàng vẫy tay, để nhóm cung nhân hầu hạ lui xuống, sau đó mỉm cười đi đến bên Tử Ảnh, chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu nói:
“Ảnh nhi, con tới vấn an mẫu hậu, sao không cho người tới báo trước ẫu hậu?”
Tử Ảnh quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Long Ngữ Lan, nói:
“Nhi thần nghe lời mẫu hậu đăng cơ làm đế, nhưng, nhi thần có một điều kiện!”
Long Ngữ Lan mừng rỡ trong lòng, Tử Ảnh vẫn cự tuyệt đăng cơ, khiến nàng đau đầu không thôi, hiện tại biết được Tử Ảnh thay đổi chủ ý, trong lòng nàng thật sự cao hứng, nàng kích động nhìn Tử Ảnh, nói:
” Ảnh nhi, con rốt cục chịu nghe lời mẫu hậu rồi?”
Đối với việc Long Ngữ Lan kích động, trên dung nhan tuấn mỹ của Tử Ảnh không có chút dao động, thản nhiên nói:
“Nhi thần đáp ứng mẫu hậu cùng Tử Dạ tranh đoạt vương vị, nhưng, nhi thần có một điều kiện, chính là người không được thương tổn Diệp Lạc! Hơn nữa, nếu nhi thần lên ngôi, nhi thần muốn phong nàng làm hậu!”
Nụ cười trên mặt Long Ngữ Lan cứng lại, nàng không thể tin được nhìn Tử Ảnh, tức giận nói:
“Ảnh nhi! Làm sao con có thể hồ đồ như vậy! Người đàn bà kia là người của Tử Dạ, là do lão hoàng đế cố ý an bài đến mê hoặc con! Làm sao con còn đối với nàng nhớ mãi không quên? Con muốn mẫu hậu tức chết sao?”
Tử Ảnh bỗng nhiên quay mạnh đầu, lạnh lùng nhìn Long Ngữ Lan, âm thanh lạnh lẽo:
“Nhi thần sẽ không so đo những gì mẫu hậu từng đối với Diệp Lạc, nhưng, nếu mẫu hậu muốn nhi thần đăng cơ làm đế, nhất định phải đáp ứng điều kiện này, nếu không, nhi thần sẽ không lên ngôi, quyết đoạt nàng từ tay Tử Dạ!”
“Ngươi!”
Trên khuôn mặt kiều diễm của Long Ngữ Lan rốt cuộc biến sắc, nàng đứng lên, tức giận quát:
“Ảnh nhi! Con thật sự làm ta thất vọng rồi! Người đàn bà kia có cái gì tốt? Vì sao con hồ đồ như vậy? Nàng là chính phi của Tử Dạ! Lại cố ý dụ dỗ bám lấy con! Làm sao con có thể cùng nàng ta một chỗ?”
Tử Ảnh lạnh lùng ngẩng đầu, nói:
“Diệp Lạc không phải là người như vậy, nếu mẫu hậu không chấp nhận nàng, vậy chúng ta không còn gì để nói! Nếu mẫu hậu muốn nhi thần nghe lời, cùng Tử Dạ tranh hoàng vị, vậy không được tổn thương Diệp Lạc! Nếu không, nhi thần sẽ liều lĩnh mang Diệp Lạc rời khỏi hoàng cung!”