Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 115: Thanh Nhi sầu não




Edit: Tiểu Miêu

Du Hàn ánh mắt lạnh lùng nhanh tay mạnh mẽ lắc mình ngăn cản Thanh nhi, nói

” Thanh nhi! Muội muốn làm gì!”

Thanh nhi cắn chặt răng, dậm chân, nói

” Du đại ca, huynh đừng ngăn cản muội! Tiểu thư hiện đang mất đi võ công, thân mình lại không tốt, muội nhất định phải đem tiểu thư cứu ra!”

Du Hàn kéo tay Thanh nhi lại, trầm giọng nói

“Thanh nhi! Muội bình tĩnh một chút! Muội nghĩ rằng ta và muội không muốn cứu cung chủ ra sao? Tâm lý của ta so với muội còn lo lắng cho nàng hơn! Chính là, muội có nghĩ tới hay không, nơi này không phải bên ngoài! Nơi này là hoàng cung! Cho dù chúng ta liều lĩnh cứu được cung chủ, thì cũng có năng lực chạy trốn tới nơi nào đây? Tạm thời không nói đến việc làm như vậy sẽ bại lộ thân phận chúng ta, cho dù cung chủ biết, nàng cũng sẽ không muốn chúng ta làm như vậy! Tối hôm nay, chuyện Tử Dạ đột nhiên dẫn mọi người xông thẳng vào lãnh cung, phỏng chừng đã truyền tới tai Long Ngữ Lan, hiện tại cung chủ ở bên người Tử Dạ, hẳn là an toàn nhất! Cho nên, chúng ta nhất định phải vững vàng, hết thảy chờ cung chủ tỉnh lại rồi hẵng nghĩ cách sau!”

Thanh nhi không cam lòng dậm chân, lớn tiếng nói

“Du đại ca! Thái tử gia nhất định sẽ không để yên cho tiểu thư! Tiểu thư ở lại chỗ của hắn như thế nào lại an toàn? Không nói đến thái tử gia bây giờ đối với tiểu thư hiểu lầm sâu như vậy, chỉ cần nhị tiểu thư kia có ý đồ xấu, bọn họ ắt sẽ không bỏ qua cho tiểu thư! Tiểu thư hiện tại thân mình suy yếu như vậy, nếu lại bị nàng ta hãm hại, vậy phải làm thế nào đây?”

Du Hàn trầm mặc một hồi, nói

” Tử Dạ hiện tại tuyệt đối sẽ không thương tổn cung chủ, về phần Diệp Linh, hiện tại nàng sẽ không giở trò gì được đâu, muội đại khái không cần phải lo lắng! Thanh nhi, chúng ta bây giờ trọng yếu nhất là, trước tiên đem hoàng thượng cứu ra! Hiện tại Long Ngữ Lan đã thiếu kiên nhẫn, nếu hoàng thượng vẫn đang ở trong tay bà ta, chỉ sợ đến lúc đó sẽ cực kì bất lợi!”

Thanh nhi trong lòng biết lời Du Hàn nói là sự thật, lấy tính cách tiểu thư, tuyệt đối sẽ không để nàng làm việc tùy hứng sau lưng, nhưng thái độ Tử Dạ đối tiểu thư thật sự là làm người ta lo lắng, Lạc cung ở thời điểm các nàng xuất cung trong ngày hôm ấy liền mạc danh kỳ diệu cháy lớn hóa thành tro tàn, mà hiềm nghi lớn nhất lại ở trên người tiểu thư, bởi vì, nàng căn bản là không giải thích được tại sao nàng thoát được trận đại hỏa kia! Mà hơn nữa Ứng Vương Tử Ảnh đột nhiên xuất hiện, Tử Dạ hiện tại chỉ sợ đã hoàn toàn tin lời gièm pha của nhị tiểu thư rồi! Nhìn thái độ hắn đối tiểu thư như thế cũng đã biết, hắn đối chuyện phản bội của tiểu thư đã tin không hề nghi ngờ!

Nhưng làm nàng cảm thấy kỳ quái là, Tử Dạ nếu không thích tiểu thư nhà nàng, vì sao lại vì chuyện tiểu thư nhà nàng cùng ứng Vương lại gây khó dễ khiêu khích châm biếm tức giận? Chẳng lẽ, đơn thuần bởi vì tiểu thư phản bội hắn, cho nên hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện tiểu thư và Ứng Vương ở cùng một chỗ hay sao?

Thanh nhi vốn chỉ là một người tâm tư đơn thuần, nhưng chứng thật bởi thái độ Tử Dạ quá mức kỳ quái, cho nên nàng mới cảm thấy có điểm không hợp tình hợp lý.

Kỳ quái như vậy, nhưng nàng nghe lời Du Hàn nói xong, đã chậm rãi bình tĩnh lại, không hề như vừa nãy xúc động như vậy.

Nàng tỉnh táo lại, thế này mới giật mình nhìn tay của mình bị Du Hàn nắm chặt, nàng không khỏi đỏ khuôn mặt lên, nhỏ giọng đối Du Hàn nói

” Du đại ca, huynh trước buông tay muội ra!”

Du Hàn hơi ngẩn ra, thế này mới phát hiện mình còn đang nắm lấy tay Thanh nhi, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó buông Thanh nhi ra, lặng yên xoay người sang chỗ khác.

Trong mắt Thanh nhi hiện lên một tia ảm đạm, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cánh tay lén lút lùi về trong ống tay áo rộng thùng thình, nhẹ nhàng mà mơn trớn bàn tay vừa mới bị Du Hàn nắm qua, tưởng như vẫn cảm thấy được nhiệt độ do Du Hàn lưu lại, Thanh nhi không khỏi cảm thấy rung động trong lòng, nàng biết, từ nhỏ trong mắt hắn cũng chỉ có tiểu thư, mà trong mắt của nàng, cũng chỉ có hắn. Hắn đối tiểu thư là hiểu rõ che chở cùng ôn nhu, mà nàng, biết rõ tim của hắn chỉ có tiểu thư, lại vẫn đang kìm lòng không đậu mà thích hắn!

Hắn là nam nhân duy nhất trong Thủy Vân cung, trước đây, hắn thường thường trầm mặc đi theo bên cạnh tiểu thư, mặc kệ tiểu thư muốn hắn làm cái gì, hắn đều không có nửa câu oán hận, khi đó, nàng thích nhất nhìn bộ dáng hắn mỉm cười, nhưng hắn chỉ có đối với tiểu thư mới có thể lộ ra tươi cười, nàng vẫn là lặng yên thích hắn! Đơn giản là, năm nàng mười ba tuổi, hắn đối với nàng trong lúc lơ đãng đã lộ ra vẻ ôn nhu không thể nào quên.

Nàng vẫn nhớ rõ ràng, năm nàng mười ba tuổi, bởi vì không cẩn thận đã làm sai chuyện, mà bị mẫu thân Diệp Lạc phạt quỳ gối trước cửa Thủy Vân cung. Ngày đó trời mưa to tầm tã, nàng mặc áo đơn bạc, một người cô độc quỳ gối ngoài cửa lớn Thủy Vân cung, bởi vì Thủy Vân cung cung quy cực nghiêm, cho nên, Thủy Vân cung bọn tỷ muội không có ai dám tới gần nàng, mà nàng, bởi vì đã làm sai chuyện, chỉ có thể cố nén rét lạnh thấu xương kia, lặng yên quỳ gối trong mưa to!

Ngay tại thời điểm nàng quỳ cả một ngày, thời điểm vừa đói vừa lạnh đó, nàng chợt thấy hắn, trong tay đang cầm một bao nho nhỏ, ở dưới trời mưa to, mỉm cười về phía nàng đi tới.

Một khắc kia, trong lòng nàng nhen nhóm niềm hạnh phúc khó lý giải, một khắc kia, trong lòng nàng liền bắt đầu nảy nở thứ tình cảm lạ lẫm với người thiếu niên mỉm cười hướng nàng đi tới dưới cơn mưa to kia. Nàng bắt đầu len lén thích hắn, thích từ một nơi bí mật gần đó nhìn lén nhất cử nhất động của hắn! Mỗi khi thấy hắn vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, thời điểm hắn bởi vì tiểu thư mà ảm đạm hao tổn tinh thần, nàng cũng sẽ lén lút vì hắn mà thương cảm!

Chính là, nàng vẫn đè nén xuống tình cảm chính mình đối với hắn, chưa bao giờ dám ở trước mặt hắn biểu lộ quá nửa điểm, nàng sợ, nàng sợ hắn biết nàng đối với hắn có tình cảm, sẽ khinh thường nàng, thậm chí nghĩ nàng hèn mọn, bởi vì, hắn là hộ pháp cao cao tại thượng trong Thủy Vân cung, mà nàng bất quá chỉ là một nô tỳ nho nhỏ.

Nghĩ đến đây, Thanh nhi biểu tình lại một mảnh ảm đạm, nàng khẽ thở dài một tiếng, lặng yên giấu kỹ tâm sự của mình, đối Du Hàn nói

” Du đại ca, vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Du Hàn cũng không biết Thanh nhi đối với hắn có cảm tình, ở trong lòng của hắn, vĩnh viễn chỉ có một người Diệp Lạc, mà Thanh nhi, ở trong lòng hắn chẳng qua là một người muội muội mà thôi! Lúc này nghe được câu hỏi Thanh nhi, hắn trầm tư một chút, rồi nói:

” Buổi tối ngày mai, ta cùng với Yến Đào tiến đến Phượng Hoàng cung tìm hiểu một chút tình huống hiện tại của hoàng thượng, muội ngày mai đi trước tìm cung chủ! Nếu cung chủ có chuyện gì, muội nói Yến Đào báo tin cho ta, đã rõ chưa?”

Nói xong, Du Hàn cũng không đợi Thanh nhi trả lời, mà đã lắc mình đi ra ngoài.

Thanh nhi lặng yên đứng ở cạnh cửa, nhìn thân ảnh Du Hàn biến mất trong bóng đêm, trong mắt toát ra một tia thương cảm.