Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 31




Edit: Diệp Nhược Giai​

“Tấm vải này rất hợp, mà tấm này cũng hợp nốt, chà chà, lần này Thải Y các thật là có mắt nhìn, mấy tấm vải mang tới đều hợp với Thập Nhất Nương nhà chúng ta.” Vẻ mặt Phương thị đầy ý cười.

Thập Lang to đầu (1) nhìn mấy người phụ nhân này, hắn vĩnh viễn không hiểu vì sao mỗi lần nữ nhân bàn luận về quần áo là không tài nào dừng lại được, “Mẹ, con không may đồ đâu.”

(1) To đầu: Nghĩ nát óc cũng không ra

Tôn thị cũng không ngẩng đầu lên, “Vậy thì quá tốt, cứ mặc đồ thỏ đi, bớt tốn vải.”

Thập Lang lập tức câm miệng. Hiện tại ngày nào hắn cũng mặc đồ thỏ nhảy với Thập Nhất Nương, lúc đầu hắn quả thật ngượng chín người nhưng riết rồi cũng trơ mặt bình tĩnh như thường, cho nên điểm mấu chốt không phải là ở đó. Mà là, nếu mặc đồ đó mùa hè, hắn chắc chắn sẽ chết vì nóng. Thập Nhất Nương nói, dù làm một tên béo thì cũng phải làm một tên béo dẻo dai, nhưng một tên béo cả người nhễ nhại mồ hôi, thối om chua lè thì rất là thô tục, không hề đáng yêu chút nào, muốn đi ăn vụng cũng khiến cho người ta thấy phiền.

“Í da, đại tẩu, tẩu thấy cuộn vải màu hồng hoa đào này được không?”

“Rất đẹp, thật hợp với màu da của Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương xinh lắm, hồi trước gầy nhom, cuối cùng giờ cũng có được tí thịt rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng yêu hơn.” Phương thị nói xong nhịn không được ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm nhũn kia, hôn cái chụt lên khuôn mặt hồng hồng như quả táo, đây đều là công của La trù nương (1) cả, đến Tết phải thưởng cho bà ấy thật nhiều bạc mới được.”

(1) Trù nương: Nữ đầu bếp.

Thập Nhất Nương mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt trắng nõn vô cùng khả ái, “Đại bá mẫu thưởng nhiều nhiều một chút, Thập Nhất Nương thường hay làm phiền La trù nương lắm.”

Xuân Lan ở một bên cười nói, “Bà ấy còn phải cảm tạ tiểu thư nhiều ấy chứ, gần đây tài nấu ăn của bà tiến bộ hơn nhiều lắm.”

“Đúng đúng, đều có công cả, Thập Nhất Nương của ta vẫn có công lớn nhất.” Phương thị sung sướng cười to, mỗi lần trong nhà có người xuất chinh, mấy nữ nhân như các bà đều ở nhà thấp tha thấp thỏm. Lần này Thập Nhất Nương và Thập Lang ở nhà, suốt ngày đi sang phòng bếp làm ổ bên đó, ngược lại khiến lực chú ý của các bà chuyển dời, ngày tháng trôi qua cũng không còn quá gian nan.

“Đệ muội, chúng ta cũng phải làm vài bộ cho Tư Tứ công tử. Đúng rồi, cả Tam Lang nữa, năm nay Tam Lang lại cao thêm cả một đoạn rồi, quần áo năm ngoái nhất định không vừa nữa. Còn Thập Lang, aiz, tăng thì cũng có tăng, nhưng là tăng bề ngang…… Cũng phải may thêm quần áo cho Đại Lang Nhị Lang nữa, chiều cao nhất định cũng tăng thêm nhiều rồi, nhưng ở trong quân doanh lại không thể mặc quần áo quá mới quá đẹp......” Phương thị lải nhà lải nhải, bà là đương gia chủ mẫu, mỗi ngày đều phải lo lắng suy nghĩ rât nhiều chuyện.

Thập Lang không phục ưỡn ngực, huynh đệ nhà hắn đều là tăng theo chiều dọc, chỉ có một mình hắn là tăng chiều ngang, hắn là độc nhất vô nhị, hắn hết sức kiêu hãnh!

“Đại nãi nãi, Tam công tử với Tư Đồ công tử đang chơi cờ, bọn họ nói quần áo không có gì quá quan trọng, nhờ ngài chọn giúp, đừng quá hoa hòe hoa sói là được.” Nha hoàn đáp lời.

Phương thị buồn bực, “Ta biết mà, nam nhân đều có cùng một cái đức hạnh, bảo bọn họ chọn vải may quần áo giống như là muốn lấy mạng bọn họ vậy. Cho nên mới nói, Thập Nhất Nương, từ giờ con phải bắt đầu học đi, tiểu thư khuê các không chỉ phải biết cách ăn mặc trang điểm cho mình, mà còn phải biết nam nhân mặc đồ gì đeo dây chuyền nào trong trường hợp nào thì thích hợp, chọn vải vóc bảo quản lông thú như thế nào, trang sức trang phục có bị phối hợp sai hay không..…. Mặc kệ là quần áo của mình hay là của phu quân, một khi không hợp thì người bị chê cười chính là nữ nhân chúng ta, mà phu quân cũng cảm thấy bị mất mặt, sau này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng……”

Tôn thị che miệng cười, “Đại tẩu, giờ này mà tẩu đã nói mấy thứ này, nàng sẽ thạn thùng, ặc...... Không thẹn thùng?”

Đôi mắt tròn xoe đen láy của Thập Nhất Nương trừng lớn, làm gì có vẻ thẹn thùng, thậm chí nàng còn cười hết sức đáng yêu, “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, vậy có nghĩa là khi con chọn phu quân thì phải chọn ai có diện mạo thật đẹp, thế thì bất kể hắn mặc quần áo kiểu gì cũng sẽ không bị khó coi, ‘người đẹp không kén đồ’ đại khái chính là đạo lý này.”

Phương thị cùng Tôn thị quay sang nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời, còn tiểu trắng mập thì hấp tấp chạy lại tìm chút cảm giác tồn tại, “Thập Nhất Nương, muội cũng có thể chọn người giống Thập Lang ca, bất kể mặc quần áo kiểu gì, ấn tượng đầu tiên của người ta với mình vẫn là một thân thịt đầy phúc hậu, như vậy muội cũng không cần phải phiền lòng vì chuyện chọn quần áo nữa.”

Thập Nhất Nương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi tươi cười, “Thập Lang ca thật thông minh, về sau muội sẽ nuôi phu quân thành béo phì, không cần đau đầu suy nghĩ hắn phải mặc đồ gì đeo trang sức gì nữa.” Dù sao có mặc thì người ta cũng chả thèm để ý, mà quan trọng nhất là còn được mọi người ca ngợi là nàng có phương pháp nuôi phu quân.

Mặt Tôn thị như thể bị đau răng, nhìn Phương thị, “Đại tẩu, Thập Nhất Nương nhà mình còn rất nhỏ, muội thấy không biết đến ngày tháng năm nào chúng ta mới cần phải lo lắng đâu......” Tôn thị lần nữa cảm thấy mình đúng là quá ngốc, trước đó lại còn sợ mối tình đầu của Thập Nhất Nương là Tư Đồ Tứ Lang nữa chứ? Ha ha, chắc phải đợi thêm 10 năm 8 năm nữa thì bà mới cần quan tâm.

Phương thị cũng vô cùng đồng ý, “Khi nào Lộ ma ma quay lại thì bảo bà ấy dạy Thập Nhất Nương đi.”

“Khi nào thì Lộ ma ma quay lại?”

Phương thị nói, “Tẩu đã cho người đến thăm hỏi rồi, chắc không bao lâu nữa là quay lại thôi. Lộ ma ma dưỡng bệnh một lần là dưỡng nửa năm, aiz, bà vẫn cứ ngây ngốc bên ngoài không chịu hồi phủ, bảo là sợ lây bệnh cho mọi người. Khó khăn lắm mới chuyển biến tốt hơn, thì con dâu nhà bà lại mang thai, đại phu nói có thể sẽ bị khó sinh. Thấy dáng vẻ khó xử của bà, vừa không nỡ bỏThập Nhất Nương vừa không yên lòng con dâu, tẩu thật sự nhìn không được, nên ra lệnh cưỡng chế cho bà về nhà chăm sóc cho con dâu trước, Thập Nhất Nương nhà mình thì khỏe rồi, nhưng con dâu của bà sinh con chính là chuyện liên quan đến hai sinh mạng……”

Tôn thị mỉm cười, “Đại tẩu đúng là người phúc hậu. Vậy bây giờ con dâu của Lộ ma ma thế nào rồi?”

Phương thị thư thái nở nụ cười, “May mà có Lộ ma ma đích thân chăm cho, nghe nói lúc ấy nguy hiểm ghê lắm, Lộ ma ma phải tự mình đỡ đẻ cho con dâu, cuối cùng sinh ra được một nhóc con béo ú nặng 9 cân, khó trách lại khó sinh như vậy. Lộ ma ma còn oán trách con trai không biết quản cái miệng của vợ mình, kết quả thai nhi quá to, suýt nữa đã một xác hai mạng. Aiz, cho dù như thế, sau này con dâu Lộ ma ma cũng không thể sinh được nữa.”

Tôn thị hơi tiếc nuối thở dài, nhưng lại lập tức vực dậy tinh thần, “Lộ ma ma nhất định là thất vọng lắm, con dâu nhà bà đã sinh ba thằng rồi, đang trông mong một khuê nữ. Muội nói xem, sao trên đời này có nhiều nhà muốn có con trai mà không được, còn nhà mấy người chúng ta muốn có một khuê nữ mà lại khó như hái sao trên trời thế chứ?”

Phương thị cũng thở dài, “Chúng takhông sinh được, hy vọng đám con cháu sẽ tranh nhau mà sinh khuê nữ, chúng ta chỉ có thể chờ mong ôm cháu gái mà thôi.”

***************************************

“Chủ nhân, kinh thành báo tin, Tần vương đã qua đời.”

Tư Đồ Tứ Lang ngây ngẩn cả người, “Chết như thế nào?” Tần vương mới gần 30 tuổi, lưng hùm vai gấu, một lần có thể ăn hơn nửa thùng cơm, không hề giống như người đoản thọ.

“Nghe nói Tần vương đi đường gấp rút, tuy mưa không lớn, nhưng lại rơi liên tục vài ngày, khiến núi lở......” Ám Nhất nói.

“Ta hỏi là lý do chết thật sự kìa?” Tư Đồ Tứ Lang cười lạnh, “Bị bùn đất đè chết à? Tần vương thúc của ta tuy không thông minh, nhưng bên người ông vẫn có vài người phụ tá vô cùng lợi hại, lý do chạy trong mưa như vậy nghe là biết giả.”

“Dung quý phi......”

Tư Đồ Tứ Lang hiểu ra: “Cái chết của Thuận vương thúc có liên quan tới ông ấy à? Hay là bị giá họa?”

Ám Nhất sùng bái nhìn hắn: “Là giá họa, người đứng sau sai sử là mấy Vương gia khác, nhưng chắc Dung quý phi cũng phải tra ra được mới đúng.” Chung quy cảm thấy Dung quý phi bị điên rồi, giống như chó điên thấy người là cắn ngay.

Tư Đồ Tứ Lang cười lạnh, “Xem ra, hoàng gia gia bất công khiến bọn họ bất an.” Ngoại trừ Thuận vương ốm yếu do ‘tình yêu đích thực’ Dung quý phi sinh ra là khiến lão hoàng đế hài lòng nhất, thì người được sủng ái đứng sau Thuận vương chính là Tần vương. Tần vương cao lớn cường tráng, võ công có tiếng là xuất sắc nhất trong đám Vương gia, nhưng đầu óc ngu si tứ chi phát triển chính là nói ông ta. Hoàng đế là một người có lòng nghi ngờ sâu nặng, một đứa con “ngu dại” như thế khiến ông thấy yên tâm, không khỏi thiên vị hơn vài phần. Ai ngờ chỉ vài phần thiên vị này lại hại Tần vương.

Tư Đồ Tứ Lang thản nhiên cười, như vậy thì hắn an tâm rồi, cha hắn là cái gai trong mắt lão hoàng đế, có lẽ sẽ không có ai xem ông như địch thủ.

“Ca ca ta khỏe hơn chưa?” Tư Đồ Tứ Lang có chút sầu lo hỏi.

Ám Nhất cúi đầu không dám nhìn hắn: “Cũng có hiệu quả, nhưng đại phu nói thời gian đã quá lâu……” Dù cho Tư Đồ Nhật Diệu sống sót được, thì nửa đời sau cũng chỉ có thể ở trên giường, hơn nữa hàn khí trong người quá nặng, đời này đừng nghĩ đến chuyện có con.

Tư Đồ Tứ Lang siết chặt tay, chặt đến nỗi gần như khiến lòng bàn tay chảy máu. Sau khi phụ thân hắn bị nhốt lại, bọn họ vẫn không tha cho. Căn bản là do năm đó Hoài vương rất được lòng người, cũng quá tài giỏi, có nhốt lại cũng vẫn có thể được thả ra, nhưng nếu Hoài vương không có con trai, hoặc con trai của Hoài vương xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối không thể nào bước lên ngôi đại bảo được, đến lúc đó bọn họ mới có thể an tâm.

Sắc mặt Tư Đồ Tứ Lang lạnh như băng, đại ca hắn vô tội biết bao...... Cả hắn nữa, long phượng thai rất hiếm, cha mẹ hắn sợ hắn bị hại, từ nhỏ để hắn học cách giả bệnh, tỷ tỷ sinh đôi Tinh Huy thì thân thể quả thật không được tốt, ba ngày hai bữa lại phải mời đại phu, cho nên nhóm hoàng thúc của hắn đều nghĩ cặp song sinh này chả biết khi nào sẽ toi, nên âm mưu nhằm vào hắn mới ít như vậy.

*********************

Cuộc đại chiến giữa các Vương gia xảy ra ở kinh thành đương nhiên không thể qua mắt người An gia được, dù sao thì hoàng tôn cũng rõ ràng đang sống ở An phủ.

Biết Tư Đồ Tứ Lang có thân phận bất phàm, nhưng mọi người trong An gia cũng không quá để ý, An gia bọn họ vốn dựa vào thực tài để đi lên, mặc kệ tương lai ai sẽ thượng vị thì cũng đều được trọng dụng, không cần phải a dua nịnh hót khiến gia phong nhà bọn họ có vẻ thấp kém.

Tư Đồ Tứ Lang cũng cảm thấy thoải mái, An gia quả nhiên giống như cha nói. Mà khiến hắn vừa lòng chính là họ an bài cho hắn một tiểu tử vừa kín miệng vừa biết hầu hạ người, nha hoàn cũng thành thật có bổn phận, Phương thị quản gia không tệ, quý phủ to như vậy lại hết sức chỉnh tề, hạ nhân cũng không làm chuyện bỉ ổi gì. Tuy An phủ là nhà võ tướng, nhưng gia phong còn tốt hơn nhiều so với mấy nhà được gọi là danh môn thế gia ở kinh thành.

“Khụ khụ......” Có lẽ là tin tức thu được mấy ngày trước khiến cảm xúc của hắn dao động quá mãnh liệt, Tư Đồ Tứ Lang bị cảm cúm, ho khan vốn dĩ đã đỡ hơn phân nửa, giờ lại quay trở lại.

Sắc mặt Hồ đại phu không tốt, ông cực kỳ chán ghét bệnh nhân không chịu phối hợp với mình, “Không phải đã bảo ngươi cần tĩnh dưỡng sao? Tiểu hài tử còn nhỏ tuổi mà lại suy nghĩ quá nhiều không sống thọ đâu.”

Thập Nhất Nương cũng hung tợn trừng mắt hắn, còn cả mấy trái lê ngon lành của nàng nữa, ăn nhiều như vậy mà vẫn ho cho được.

“Thật có lỗi.” Tư Đồ Tứ Lang bày ra vẻ mặt xin lỗi nhìn Thập Nhất Nương.

“Thập Nhất tiểu thư, làm phiền ngươi tiếp tục hầm cách thủy đường phèn xuyên bối tuyết lê, may mà bệnh tình không tăng thêm......”

Thập Nhất Nương mặt ủ mày ê, đó là dị năng quý giá của nàng đó, vốn dĩ nàng còn muốn dùng để trồng rau, may mà bây giờ nàng đi được rồi, chân không cần dùng đến dị năng nữa, một ngày tinh lọc hai quả lê thì không thành vấn đề.

“Thập Nhất Nương vất vả rồi.” An Tam Lang sờ sờ đầu nàng nói, “Nhưng cũng không thể trách hắn được, giờ nhà hắn đang loạn......”

An Tam Lang hoàn toàn không xem muội muội mình như một đứa nhỏ 7 tuổi, kể sơ lược về tình hình hỗn loạn ở kinh thành cho nàng nghe, quả nhiên, muội muội nghe hiểu.

Thập Nhất Nương trợn mắt há mồm nghe Cửu Long tranh đoạt phiên bản hiện thực, lòng thông cảm dâng lên, rất đáng thương, giới quyền quý thật loạn.

An Tam Lang cười sờ sờ đầu nàng, hiện giờ hắn có hơi tò mò không biết 3 năm vừa rồi linh hồn của muội muội mình trốn đi đâu, trải qua những gì. Trước kia hắn đã từng nghe nói đến một ví dụ như vậy, một phụ nhân vì quá nhớ chồng mình, mà linh hồn theo sát bên chồng, cho đến khi chồng mình trở về, linh hồn của nàng mới trở về trong thân thể.

Xem ra trong 3 năm linh hồn Thập Nhất Nương rời đi, cũng đã học được rất nhiều thứ. Nhưng chẳng lẽ nơi nàng đến là phòng bếp của một đầu bếp vô song à? An Tam Lang tự hỏi, không thì vì sao phần lớn thời gian Thập Nhất Nương toàn là ăn cả?

Ngày nào cũng sớm tối hai bữa ăn đường phèn tuyết lê, chẳng bao lâu Tư Đồ Tứ Lang đã không ho nữa, nhưng Hồ đại phu vẫn bảo hắn phải an tâm tĩnh dưỡng thêm nửa tháng.

Tư Đồ Tứ Lang hết sức phối hợp uống thuốc đắng đến chết người, hắn định hơn nửa tháng sau sẽ đến Du Thành một chuyến, dù sao cũng không thể tới Trung Châu mà lại không đi xem lính Đại Hạ giết địch được. Trước giờ người Hồ vẫn luôn là mối đe dọa lớn của Đại Hạ, căn cứ vào tin tức mà Ám Nhất vừa thu được cùng với suy luận của hắn, chiến tranh lần này cho dù Đại Hạ có thể thắng cũng chỉ có thể duy trì hòa bình được nhiều lắm là 10 năm 8 năm...... Cơ hội khó có được, hắn nhất định phải tận mắt nhìn xem người Hồ và Đại Hạ có bao nhiêu chênh lệch.

Thật ra thời gian này hắn sống cũng khá thoải mái. Buổi sáng An Tam Lang đi ra ngoài xem cửa hàng, người thích việc buôn bán trong An gia vốn chỉ có An Nhị gia, những người khác đều là bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian, cho đến khi Thập Nhất Nương mê man, mỗi ngày cần vô số trân quý dược liệu để kéo mạng, mấy người An Tam Lang mới phát hiện tầm quan trọng của ngân lượng. Đương nhiên giữa một đám người nghĩ biện pháp kiếm bạc, An Nhị Lang là lợi hại nhất, hoàn toàn kế thừa bản lĩnh của cha hắn An Nhị gia, thậm chí còn giỏi hơn cả cha mình. Bởi vì hắn cực kỳ khôn khéo trong việc buôn bán, mà nhận được danh hiệu “An vắt cổ chày ra nước”, nhưng bản thân hắn lại không xem đó là hổ thẹn, ngược lại còn thấy hết sức quang vinh, ô hô, rốt cuộc cũng vượt qua được Tam Lang, Tam Lang có lợi hại đến đâu cũng không thể kiếm tiền nhiều bằng hắn. An vắt cổ chày ra nước vô cùng đắc ý tiêu tiền cho muội muội, cảm thấy vô cùng mỹ mãn!

Tóm lại, mặc dù ở tiền phương đánh người Hồ, nhưng lo liệu chuyện buôn bán từ xa thì luôn luôn có chỗ không được chu toàn, vì thế An Nhị Lang chỉ có thể van xin nhờ cậy An Tam Lang hiện tại đang rửng mỡ. Tuy An Tam Lang không có thiên phú buôn bán, nhưng dù sao trước đó vì muội muội mà cũng đã từng học qua, xem sổ sách gì đó đều không thể làm khó được hắn. Mặc dù vậy, mỗi ngày An Tam Lang cũng không thể không đi sớm về muộn, Nhị Lang ca buôn bán gì mà hỗn tạp lắm thứ thế cơ chứ. An Tam Lang bấy giờ mới bừng tỉnh hiểu ra, vì sao Thập Nhất nương có thể lấy tổ yến súc miệng hàng ngày.

*****************************************************

Sau khi nhảy điệu con thỏ được hơn nửa tháng, Thập Lang nhéo nhéo thịt béo trên người mình, ừ, gần đây khiêu vũ quá mệt mỏi, ăn càng nhiều, nhưng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, mà thấy dạo này cơ thể mình linh hoạt hơn nhiều, có vài lần còn tránh được ma trảo véo lỗ tai của mẹ hắn?

Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói, “Muội đã nói nó có thể khiến thân thể linh hoạt hơn mà.” Cho dù bây giờ Thập Lang ca của nàng vẫn béo nhưng lại là một tên béo nhanh nhẹn.

Thập Lang cười đến rất đắc ý: “Dạo này huynh đến phòng bếp trộm đồ ăn cũng không có ai bắt được huynh nữa, huynh cò tưởng mình bị ảo giác chứ.”

Vừa nói đến ăn vụng này nọ, Thập Nhất Nương liền đói bụng, “Thập Lang ca, hôm nay phòng bếp có đồ ăn gì ngon không?”

Mắt Thập Lang sáng ngời, nói, “Hôm nay có thịt chiên, đi thôi.”

Sau khi Thập Nhất Nương có thể đi có thể nhảy thì lại hóa ra hoạt bát quá mức, hợp lại cùng với tên tiểu ma vương Thập Lang, gần như phá hỏng cả An phủ, khiến ma ma nha hoàn cáo trạng khắp nơi, nhất là phòng bếp, thịt chiên bị mất một hai khay, gà nướng bay mất một hai con cũng không tính là gì, mà đáng giận nhất chính là đầu heo dùng để cúng giỗ ông cố bị mất nửa cái lỗ tai, Tôn thị tức đến mức lấy roi quất thằng con hỗn đản của mình tới tấp. Còn về phần Thập Nhất Nương à? Tôn thị phản ứng như thế này, “Đều là lỗi của tên tiểu tử mắc dịch nhà ngươi, Thập Nhất Nương ngoan như vậy thì sao có thể làm ra chuyện gì xấu được……”

“Oa oa, mẹ, nhẹ nhẹ chút, con thấy hương vị của đầu heo này có vẻ không đúng, nên muốn nếm thử xem có bị vấn đề gì hay không, nếu lấy đầu heo bị hỏng đi cúng ông cố thì không ổn, nếu ông cố báo mộng cáo trạng, bảo là ăn đầu heo bị tiêu chảy, vậy thì chúng ta vô cùng có lỗi với ông cố đó nha……”

Tôn thị tức giận đến chết khiếp, tìm roi khắp nơi, bà nhất định phải quất tên tiểu tử hỗn đản này thật nhiều mới được, “Còn cãi, đầu heo cúng tổ tiên này đều là đi thế nào về thế ấy, nếu ông cố hiển linh hiện ra ăn đầu heo thật thì chẳng phải là hù chết người sao?”

Tiểu trắng mập cây ngay không sợ chết đứng, “Mẹ, nếu mẹ biết ông cố sẽ không thật sự ăn đầu heo, vậy thì sao mẹ còn phải lo lắng đầu heo kia hoàn chỉnh hay không hoàn chỉnh chứ?”

“Ngươi cái thằng bất hiếu này, ngươi cũng không sợ ông cố ngươi nửa đêm báo mộng chửi bất hiếu à?”

Thập Lang cẩn thận nhìn tay mẹ hắn, may mà hôm nay bà không mang theo roi bên người, “Con còn ước như vậy nữa ấy chứ, đến lúc đó con nhất định mời ông cố ăn đầu heo cùng con, con dám chắc lão tổ tông của con sẽ không ngại cho con một cái lỗ tai heo, ông ấy chắc chắn không keo kiệt giống mẹ.”

Rốt cuộc nhìn thấy vũ khí, Tôn thị tiện tay bẻ gẫy nhánh cây liễu làm roi quật tới, tên trứng thối này, tưởng bà không có roi không đánh được sao!

Thập Nhất Nương vội vàng nhảy ra, “Nhị bá mẫu, thực xin lỗi, đây đều là lỗi của con, con không nên nói với Thập Lang ca là gỏi tai heo ngon cỡ nào, đều là lỗi của con.”

Tôn thị bày ra vẻ mặt mẹ ruột, ôn nhu thân thiết tươi cười nhìn Thập Nhất Nương, “Ta đã hỏi qua rồi, Thập Nhất Nương bày ra cách làm gỏi tai heo, nhưng cắt lỗ tai heo là chủ ý của Thập Lang, xuống tay cũng là hắn. Thập Nhất Nương ngoan ngoãn đi ăn điểm tâm đi, đừng ở đây nghe Thập Lang gào thét, tiếng này còn khó nghe hơn cả tiếng mổ lợn, sẽ bị ác mộng đó......” Vừa quay đầu lại lập tức chuyển sang khuôn mặt mẹ ghẻ, “Thập Lang đứng lại cho ta, ta đánh mười cái thôi, không thì tháng này ngươi ăn cháo với rau giảm béo đi!”

Tiểu trắng mập khóc kêu động trời, thật sự là bất công, vì sao người bị thương luôn là hắn! Ô ô, hắn nhất định là được nhặt về, hay là mẹ hắn nhặt được hắn trong nhà xí!

Thập Nhất Nương áy náy, thật ra rất nhiều chuyện xấu đều có phần nàng trong đó, hơn nữa còn do nàng đầu têu ra. Kẻ áy náy Thập Nhất Nương quyết định bảo người giết con heo sữa hương chưa đủ béo kia đi, hai ngày nữa ca ca và Tư Đồ Tứ Lang cũng sẽ xuất phát đi đến Du Thành, vừa vặn mở tiệc tiễn bọn họ lên đường.

Tiểu trắng mập da dày thịt béo ngay lập tức tỏ vẻ chỉ cần để hắn đi vào phòng bếp thì bệnh tật này nọ sẽ biến mất hết, cả thể xác và tinh thần đều được chữa lành.

Thời này ăn thịt dê là có thân phận nhất, nhưng theo Thập Nhất Nương thì tuy thịt dê ăn ngon, nhưng không thể ngày nào cũng ăn được, hơn nữa thịt dê ăn xong còn bị lưu mùi trên người, phải cực lực súc miệng mới xóa được hương vị đó. Ngoài ra ăn thịt dê dễ bị nhiệt, bây giờ sắp đến mùa hè, không quá thích hợp để ăn. Thập Nhất Nương cảm thấy mình vẫn thích thịt heo hơn, nhất là heo sữa quay ngoài giòn trong mềm.

Đa số heo thời này đều được nuôi bên cạnh nhà xí, hôi không nói nổi, cho nên thịt heo ở cổ đại mới bị coi là chỉ có người nghèo hèn mới ăn. Vì heo sữa hương được nuôi theo kiểu sang chảnh nên người ta không cảm thấy thịt heo này ti tiện. Thập Nhất Nương tham ăn tỏ vẻ: Trên đời này không có gì sang trọng hay ti tiện, chỉ có ăn ngon hay không.

Tiểu người hầu Thập Lang cười đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng, hắn thích nhất là khi Thập Nhất Nương xuống phòng bếp, luôn luôn có đồ ăn ngon ~~ ừ, không biết Thập Nhất Nương định xử lý heo sữa hương này như thế nào.

Tâm tình của Đông Mai khá trầm trọng, Thập Nhất Nương có chút lo lắng nhìn nàng, “Đông Mai, em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Đông Mai lắc đầu, “Không có, thân thể em tốt lắm, tiểu thư, mấy ngày nay em vẫn hay đút cho heo sữa hương ăn.” Ngày nào cũng lấy vỏ lê đút nó ăn, con heo nhỏ kia rất thông minh, mỗi lần vừa nghe thấy tiếng bước chân của nàng thì liền ụt ịt xông lại.

Thập Nhất Nương giật mình, “A, ta đã biết, yên tâm, ta nhất định lưu lại cho em vài miếng thịt.” Không nghĩ tới Đông Mai cũng sẽ bởi vì chuyện ăn uống mà phiền não, thật đáng yêu.

Đông Mai muốn nói lại thôi, chỉ có thể tấm tức đi theo sau Thập Nhất Nương.

“Mau, mau bắt lấy nó......”

“Đừng để nó chạy ra ngoài phòng bếp......”

“Ôi, thắt lưng của ta bị vẹo rồi......”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa đến phòng bếp đã nghe thấy tiếng hỗn loạn, Thập Nhất Nương cùng tiểu trắng mập nghi hoặc liếc nhau.

Một thân ảnh hồng nhạt chạy vụt qua bên cạnh bọn họ, Thập Nhất Nương suýt nữa bị một đám nha hoàn ma ma chạy đến tông ngã, may mà Thập Lang nhanh tay lẹ mắt kéo nàng qua một bên.

“Thỉnh an Thập công tử cùng tiểu thư.” Một đám người vội vàng đứng thẳng, vừa hành lễ vừa lo lắng ngó ra bên ngoài.

“Sao vậy?”

“Heo, heo sữa hương mà tiểu thư muốn bắt đem đi nướng chạy mất rồi!” Mấy nha hoàn ma ma trong phòng bếp rưng rưng khóc, các nàng chưa từng thấy con heo nào mạnh mẽ mãnh liệt như vậy đâu.

“Xin tiểu thư thứ tội......” Nữ đầu bếp béo chạy đến, vẻ mặt ảo não, “Lão nô không ngờ con heo này bé thì bé thật, nhưng khí lực lại không bé tí nào, cứ tưởng dễ giết thịt lắm.”

Thập Nhất Nương cũng không tức giận gì: “Heo này mạnh như vậy, chứng tỏ thịt của nó nhất định rất chắc, Thập Lang ca, muội cũng giúp họ tìm……”

Người này truyền người kia, cuối cùng toàn bộ nha hoàn gã sai vặt trong phủ nguyên soái đều gia nhập. Không thể không nói con heo nhỏ này quả thật rất bản lĩnh, Thập Nhất Nương cảm thán nhìn heo sữa hương hồng phấn khiến khắp cả phủ rối loạn.

“Bên này, cẩn thận đừng làm cho nó chạy vào phòng......”

“Không còn kịp rồi, mau chặn nó lại, đó là phòng ngủ của phu nhân!”

“Bồ Tát ơi, bình hoa mà Nhị phu nhân thích nhất......”

“Ô ô, cả con ngựa bằng ngọc lưu ly cũng bị rớt rồi, đó chính là đồ ngự ban......”

Thập Nhất Nương trợn mắt há mồm, nàng thật không ngờ con heo này lại giỏi đến thế.

Cuối cùng vẫn là An Tam Lang bị kinh động bắt được heo nhỏ, An Tam Lang chỉ dùng một tay đã tóm gọn phần thịt trên cổ heo nhỏ, bốn chân heo nhỏ giãy dụa một cách tốn công vô ích.