Thái Tử Phi Có Một Không Hai

Chương 17: Con không thể phụ Hạ Hồ




Mưa bão vẫn cứ triền miền,từng nhành cây tán lá dường như cũng đau khổ mà đung đưa. Trước cửa phòng của Hạ Hồ người hầu tấp nập ra vô,người bưng chậu nước,kẻ bưng ấm trà. Ai cũng không nở một nụ cười. Đây có lẽ là một buổi tối u ám nhất cuộc đời nàng và hắn. 

Nàng tỉnh dậy thì đã tờ mờ sáng. Cử động của nàng cự nhiên làm hắn ngồi bên giường tỉnh giấc. Nàng xanh sao đi nhiều,đầu tóc cũng không gọn gàng,bụng dưới lại không ngừng ê ẩm.

Hắn chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Đó là một ánh mắt câm lặng,đau lòng. Dường đi muốn đau lòng đến chết đi.

“Ta bị làm sao vậy?” Nàng yếu ớt hỏi hắn.

Rất lâu sau hắn mới cuối đầu trả lời.

“Đại phu nói...nàng bị...hư thai!”

Hư thai. Hai từ đó như tiếng sét nổ vào mang tai của nàng. Nàng không hề hay biết có một sinh linh nhỏ bé đã ngự trị trong bụng mình. Vậy mà còn vô tư đi đến trước điện của hoàng thượng quỳ ở đó cả ngày.

“Huynh nói cái gì? Ta hư thai sao!”

Hắn không trả lời,cũng như ngầm đồng ý với câu hỏi của nàng. 

“Hahahahahaha! Hahahaha! Hư thai? Ta hư thai rồi. Ta làm mất con của ta.”

Nàng cười thật lớn như một người điên dại,rồi bản thân tự oà khóc như một đứa trẻ. Hắn ôm chặt nàng vào lòng. Ít nhất bây giờ chỉ có ôm chặt lấy nàng mới làm cho hắn bớt đi nỗi đau kia. 

Sau gần 2 canh giờ khóc la. Nàng cũng ngất lịm đi. Trong lúc nàng ngất hoàng thượng cũng đã đến.

“Thái tử phi như thế nào rồi?” Người hỏi.

“Bẩm phụ hoàng. Vừa mới ngất đi.”

Hoàng thượng hơi giật mình vì câu trả lời của hắn. Nhưng rồi cũng lặng im mà thở dài.

“Vậy con tính về chuyện nạp thêm Trắc phi ra sao?”

Hắn ngỡ ngàng nhìn người ngồi trước mặt mình với ánh mắt không thể tin nổi.

“Phụ hoàng bây giờ mà người còn nói đến chuyện đó hay sao? Thái tử phi vì chuyện này mà mất đi hài nhi người không thấy hay sao? Đó là cháu của người đó?”

Hắn nói lớn tiếng làm kinh hãi hết người hầu đứng xung quanh duy chỉ có hoàng thượng là bình thản. Đối mắt hắn đỏ ngầu. Nói tiếp.

“Con sẽ không lấy thêm bất kỳ ai nữa,nếu người thích thì cứ phế vị của con,con không thể phụ Hạ Hồ.”

Hoàng thượng đến giờ cũng giật mình mà làm rơi cốc trà xuống đất,tất cả người hầu đều quỳ rạp xuống. 

“Con nói cái gì? Con muốn ta phế vị con?”

Vi Hàn không trả lời. Đôi tay hắn bóp chặt lại.

“Con quá nông nổi. Ta không hề cấm con ở chung với Hạ Hồ. Ta chỉ muốn con vì giang sơn mà nạp thêm một Trắc phi. Khó lắm sao? “

Ngừng một lát người nói tiếp.

“Con đừng quên binh lính và quan trong triều khi có chuyện sẽ đứng về phía ai nhiều hơn. Con lấy con gái của Mã thái sư cũng giống như một thoả thuận cho ông ấy không động đến chúng ta. Còn nếu con không đồng ý,giang sơn này,xã tắc này sẽ lọt vào tay của ông ta.”

“Vậy nếu con lấy con gái ông ta thì con bảo toàn được ngôi vị hay sao?”

Hắn hét lớn.

Hoàng thượng nhìn hắn ánh mắt đầy thất vọng.

“Con đừng tưởng ta không biết con dùng cách gì để lấy được Thái thử phi. Tội khi quân phạm thượng. Hẵn không toàn thây.”

Lại một lầm nữa như chấn động vào đầu hắn. Hoàng thượng,người đã biết hết tất cả mọi chuyện. Vậy làm sao có thể không nói một lời như vậy. Vi Hàn lùi về sau mấy bước,người này hình như không phải phụ thân của hắn.

“Tuỳ con suy xét.”

Nói rồi người cũng ra khỏi cung thái tử. Bỏ mặc lại Vi Hàn đứng ở đó.

Vi Hàn chạy thật nhanh đến phòng của nàng. Nàng vẫn ngồi yên trên giường. Đôi mắt vô định nhìn về hướng cửa sổ. Trời lại mưa. Hắn một mạch chạy đến đây cũng quên mất là mình đang bị ướt.

“Nàng có muốn ăn gì không?” Hắn hỏi.

Rất lâu. Nàng mới đối mặt với hắn nói.

“Ta có vô dụng không?”

“Không.” Hắn kiên quyết trả lời.

“Huynh nói dối. Thứ mà chúng ta hy vọng,mong muốn. Thứ mà có thể lấy lại được vị trí của ta. Con của chúng ta. Đều vì ta mà mất đi.” 

Hắn vội nắm chặt tay nàng.

“Nghe ta nói. Con chúng ta sẽ có thêm. Sau này nhất định có. Nhưng hiện tại chúng ta không thể để mất nhau.”

Nàng ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt của hắn. Lúc này lại tràn ngập ý cười.

“Ý huynh là?”

“Chúng ta sẽ trốn đi.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì nhữa. Ta đã chuẩn bị xong xuôi. Chúng ta sẽ bắt đầu vào tối mai.”

Nàng ôm chặt hắn. Ít ra thì khi đi đến bước đường cùng vẫn còn có người vì nàng mà phá lệ. Vì nàng mà bỏ mặc cả giang sơn. Giang sơn đó chỉ còn vài tháng sau là của hắn. Vậy mà ngày mai họ sẽ lên ngựa đi đến một vùng đất mới. Sống một cuộc sống của hai người.