Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Vợ chồng đều là một thể, khẩn cầu Hoàng Thượng giam cầm con và Thái Tử cùng nhau."
Nét mặt của Lục Diễn khẽ xúc động rồi quay đầu nhìn nàng.
Văn Xương Đế có hơi kinh ngạc nhưng không nói thêm gì, lập tức ra khỏi phủ Thái Tử.
Ánh mắt của ông ta phức tạp mà ngồi trên xe liễn, im lặng hồi lâu rồi khẽ hỏi công công hầu hạ bên cạnh: "Tôn Thanh, ngươi cảm thấy trẫm làm sai sao?"
Tôn Thanh khom người: "Hoàng Thượng làm sao có thể mắc sai lầm?"
Lời này không khiến Văn Xương Đế được an ủi bao nhiêu, ông ta một đường im lặng mà vào hoàng cung, tiện tay lật thẻ bài là có người mang theo tài tử mới được chọn tiến vào thị tẩm.
Văn Xương Đế qua loa kết thúc, mặt mũi đầy kiệt quệ sau cuộc chiến, tinh thần không ổn mà chìm vào giấc mộng.
Tài tử bên cạnh chậm chạp không dám đi vào giấc ngủ, chờ đến khi Văn Xương Đế hoàn toàn ngủ say, nàng ấy mới từ từ đặt đầu lên trên gối,
Qua không bao lâu, Văn Xương Đế đột nhiên nói với giọng điệu dồn dập: "A Thanh, A Thanh nàng nghe trẫm giải thích... Trẫm cũng không phải cố ý hại nàng, tiên hoàng ông ấy... Ép ta, ông ấy ép ta!" Ông ta hoảng sợ hét vài câu, âm điệu chuyển sang bi thương: "Đại Lang, là trẫm có lỗi với con, trẫm không nên... Không nên tin lời gièm pha của kẻ gian, trẫm thật sự chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết con, sao con lại bỏ trẫm mà đi..."
Tài tử bên cạnh bị đánh thức, mơ mơ màng màng nghe xong vài câu thì lập tức bị dọa đến thanh tỉnh.
Nàng ấy nghe cung nhân nói qua chuyện riêng tư trong cung, A Thanh là xưng hô thân mật của Hoàng Thượng với tiên Hoàng Hậu, mà Đại Lang thì càng không cần phải nói chính là vị Thái Tử trước mất sớm kia.
Tài tử nghe thấy mấy điều này thì sắc mặt thay đổi đáng kể, hoảng sợ kêu nhỏ một tiếng lại che miệng kín lại.
Nhưng Văn Xương Đế vẫn bị bừng tỉnh, ông ta đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển như trâu, lại nhìn chằm chằm tài tử kia một lát, đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ nàng ta.
Một lúc sau, Văn Xương Đế ném thi thể ấm áp của tài tử xuống long sàng: "Tôn Thanh, xử lý một chút."
Tôn Thanh mang theo người đi vào, ông thấy thi thể tài tử bị bóp chết nhưng sắc mặt mảy may chưa đổi, chỉ gọi người kéo xác chết xuống rồi lại bưng tới canh an thần.
Văn Xương Đế đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, cũng chẳng quan tâm chà lau mà chỉ nhìn chằm chằm chén canh an thần kia đến xuất thần.
Lúc ông ta quyết định giam cầm Lục Diễn, nhìn như rất tức giận nhưng thật ra chỉ có chính ông ta biết trong lòng ông ta càng thêm sợ hãi.
Đúng vậy, ông ta sợ hãi đứa con trai này.
Tề Hoàng Hậu và Thái Tử trước chết như thế nào, trên đời này ông ta là người rõ ràng nhất. Vì không cho nhà họ Tề tro tàn lại cháy, trước khi chết tiên đế buộc ông ta đáp ứng ngày sau nhất định phải xử trí Tề Hoàng Hậu. Ông ta biết rõ, tuy rằng ông ta yêu người phụ nữ này nhưng càng yêu giang sơn của mình hơn, cho nên chuyện giết Tề Hoàng Hậu có lẽ khiến ông ta thống khổ rối rắm nhưng ông ta vẫn làm.
Mà Thái Tử trước thì khác, đó là đứa trẻ đầu tiên của ông ta. Thái Tử trước được sinh ra lúc ông ta và Tề Hoàng Hậu có tình cảm sâu đậm nhất, Thái Tử trước lại tài trí song toàn, ôn tồn lễ độ. Nói câu thật lòng thì trong tất cả các hoàng tử, ông ta thương yêu nhất chính là đứa con cả này, tính cả Lục Diễn do Tề Hoàng Hậu ra cũng không thể so, càng đừng nói hoàng tử con thứ khác.
Y chết hoàn toàn là ngoài ý muốn
Sau khi Tiên Hoàng Hậu chết, ông ta trằn trọc bất an mà Thái Tử trước lại càng thêm xuất chúng, triều đình trên dưới đều tán dương. Ông ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi y mơ ước đế vị của mình, càng sợ hãi y biết mẹ chết như thế nào cho nên sai người hạ Vọng Đoạn cổ cho Thái Tử trước. Ông ta khống chế phân lượng Vọng Đoạn cổ, mới đầu chỉ muốn con trai trưởng bệnh mấy năm, không nghĩ tới con trai trường gầy yếu, thế nhưng lại đi như vậy.
Ông ta vô cùng hối hận không chịu nổi, chuyển áy náy này tới trên người Lục Diễn tuổi còn nhỏ. Sau khi Lục Diễn lớn lên cũng kinh tài tuyệt diễm, tính tình hắn cũng kiêu ngạo như lửa, cũng không tao nhã tựa như Thái Tử trước.
Ông ta lại cảm thấy sợ hãi.
Câu chuyện của Thái Tử trước và Lục Diễn là một vòng luân hồi, ông ta chơi lại trò cũ lại lần nữa hạ Vọng Đoạn cổ. Hổ dữ không ăn thịt con, đồng dạng, ông ta cũng không muốn tánh mạng của Lục Diễn mà chỉ hy vọng hắn vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, chờ đến bản thân ngồi trên long ỷ này đến chết già thì ông ta mới có thể nhường ra vị trí này cho Lục Diễn.
Lục Diễn giả bệnh làm ông ta chấn động, sau chấn động thì càng thêm sợ hãi hơn. Đứa nhỏ này năm đó tính tình không tốt, tâm tư lộ ra ngoài, tuy rằng khó đối phó nhưng cũng không phải hoàn toàn không đối phó được. Mà nay hắn ẩn nhẫn mấy năm, không để ai có chút hoài nghi nào, phần tâm cơ lòng dạ này trên đời này không ai bì.
Một người như vậy nếu đã biết mẹ và huynh trưởng là bị ông ta hại chết, liệu có để ông ta ở đế vị bình an sống quãng đời còn lại không?
Trước hết ông ta cần ra tay trước để chiếm ưu thế.
Ông ta uống xong một chén canh an thần rồi giao chén ngọc cho Tôn Thanh, nét mặt do dự: "Cổ độc kia, trong cung còn không?"
Tôn Thanh gật đầu: "Còn thừa chút, phải cho chỗ Thái Tử ..."
"Đem thuốc này..." Văn Xương Đế lại do dự, ông ta đã lo lắng Lục Diễn trả thù mình, đoạt quyền lực của mình, thậm chí muốn mạng mình, lại lo lắng Lục Diễn chết thì đế vị không người kế thừa. Dù sao hoàng tử khác có tài năng gì trong lòng ông ta rất rõ ràng, nhìn lâu dài, chỉ có Lục Diễn mới có tài trí khí phách có thể khiến núi sông Đại Ngụy hưng thịnh, ngai vàng kéo dài.
Ông ta phun ra một hơi: "Thôi, để ta nghĩ lại."
......
Văn Xương Đế rời đi chưa đến nửa canh giờ, ông ta phái Vũ Lâm quân phong tỏa sân chính, còn phái thợ xây trong cung tời dùng gạch xây kín cửa sổ cửa bên hông cửa chính của sảnh chính, chỉ chừa một cái cửa nhỏ dùng để đưa đồ ăn nước uống quần áo.
Từ đây phạm vi hoạt động của Lục Diễn và Thẩm Tân Di cũng chỉ có một tấc vuông trời đất này.
Tính tình của Thẩm Tân Di vẫn tương đối lạc quan nhưng nghĩ đến bản thân cả đời cũng chỉ có thể sinh hoạt trong một khoảnh sân nhỏ chật chội thì cũng cười không nổi, đành phải mua vui trong gian khổ và nói với Lục Diễn: "Ta còn tưởng rằng giam cầm là nhốt chúng ta trong toàn bộ trong phủ Thái Tử, còn nghĩ là có thể du hồ thưởng cảnh cũng không tồi, không nghĩ tới lại chỉ có một gian chính viện này."
Vẻ mặt của Lục Diễn vẫn luôn rất bình tĩnh: "Thẩm Tân Di. "
Thẩm Tân Di vẫn là lần đầu tiên nghe hắn gọi tên đầy đủ của mình nên không khỏi giật mình.
Lục Diễn nói tiếp: "Ta chẳng qua là một người cô đơn, trên không mẹ, dưới không con nối dõi, mà nàng có cha mẹ huynh trưởng, thật sự không cần vì ta bị giam cầm tại đây." Hàng mi dài của hắn buông xuống: "Hiện tại cửa viện còn chưa bị phong kín, nàng đổi ý còn kịp."
Thái Tử tự xưng là ' cô ', Lục Diễn này 23 năm quả thật ứng với từ ' cô '.
Trái tim của Thẩm Tân Di như bị chặn lại, đau lòng mà nhìn hắn một cái nhưng lại ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Sao chàng lại là người cô đơn? Không phải còn có ta sao? Ta hiện tại đã họ Thẩm, cũng họ Lục." Nàng nghĩ đến cha mẹ huynh trưởng, trong lòng cũng chùng xuống, cảm xúc hạ xuống: "Đáng tiếc sau này không hiếu kính được cha mẹ, cũng may có huynh trưởng, huynh ấy còn có thể thay ta tẫn hiếu."
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đặt hắn ở trước cha mẹ người thân.
Lục Diễn hơi quái lạ, trầm ngâm một lát, mang theo chút cố tình hù dọa: "Chỉ e Hoàng Thượng định giam cầm ta cả đời, chẳng lẽ nàng muốn bên ta cả đời không thấy ánh mặt trời? Chuyện này vốn là vô can với nàng, Hoàng Thượng cũng sẽ không làm khó làm dễ nàng nhưng nàng một sớm bị giam cầm, ngày xưa cẩm y ngọc thực, muôn vàn cưng chiều, những thứ này đều sẽ không có nữa, nàng... Có thể hình dung rõ ràng không?"
Thẩm Tân Di lau mặt rồi thở dài: "Bên chàng là có khả năng hối hận, không bên chàng là nhất định sẽ hối hận, 50 đối một trăm, tất nhiên sẽ lựa chọn vế sau."
Nét mặt hắn dịu dàng, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt nàng: "Cảm ơn nàng, Tố Tố." Ngón tay hắn mềm nhẹ mà cọ trên mặt nàng: "Nàng có thể ở lại, ta rất vui."
Bình thường dưới tình huống này không nên nói ' tuy rằng ta không nỡ để nàng chịu khổ nhưng nàng ở lại ta rất vui. ' hoặc là ' Tố Tố, chẳng phải ta muốn nàng chịu khổ bên ta đâu? '
Trai thẳng mở miệng, trí mạng nhất.
Sắc mặt của Thẩm Tân Di hơi đen, lặp lại: "Ta bị giam cầm chàng rất vui sao?"
Lục Diễn bị hỏi đến nghẹn họng, vẻ mặt hít thở không thông: "... Kỳ thật ta rất khổ sở."
Mặt Thẩm Tân Di hoàn toàn đen như đáy nồi: "Ta hy sinh tự do với chàng, vậy mà chàng rất khổ sở?"
Lục Diễn: "..."
Thẩm Tân Di nhìn hắn muốn nói chuyện lại nói không nên lời, gương mặt trắng như ngọc lấm tấm mồ hôi, nàng thỏa thuê đắc ý mà cười.
Qua một lát, nàng rốt cuộc nhớ tới chính sự nên duỗi tay kéo tay áo hắn: "Hiện tại có thể nói cho ta chuyện chàng giả bệnh không?"
Lục Diễn đắn đo trong lòng một chút, cảm thấy vấn đề này hẳn là sẽ không dẫm mìn mới chậm rãi gật đầu: "Nàng hỏi đi."
Nàng nói: "Khi nào chàng bắt đầu giả bệnh?"
Lục Diễn lấy tay để cằm tựa như đang cân nhắc: "Vọng Đoạn Cổ đặc biệt kỳ dị, mấy năm trước lúc ta đánh giặc ở Mạc Bắc rõ ràng mọi cách phòng bị lại vẫn bị trúng chiêu. May mắn năm đó từ sau khi huynh trưởng chết, ta lại không từ bỏ qua truy tìm nguyên nhân chết của huynh ấy. Không riêng như thế, ta còn tra được phương thuốc của thuốc giải Vọng Đoạn cổ. Có thể là huynh trưởng từ nơi xa che chở ta, ta mới trúng độc, Thái Sử Công đã chuẩn bị xong một loại thuốc giải độc tốt cho."
Hắn lâm vào hồi ức: "Ta vốn định lập tức tìm ra chứng cứ chứng minh thuốc này là do Hoàng Thượng hạ để người trong thiên hạ đều biết bộ mặt của ông ta nhưng Thái Sử Công lại nói Hoàng Thượng mới là người đứng đầu thiên hạ, trong tay ta có chứng cứ thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể khiến Hoàng Thượng tự sát tạ tội? Đơn giản là thanh danh có tổn hại thôi, qua mấy năm mọi người sẽ quên mọi chuyện. Ta lại giả trúng độc, giấu tài, sau đó lại được người nâng trở về kinh thành. Cả triều trên dưới tin tưởng không nghi ngờ, phụ hoàng bắt đầu thu hồi quyền hành trong tay ta một chút..."
Hắn trào phúng cười: "Trong lòng ông ta có lẽ có mấy phần áy náy, mấy năm nay bồi thường ta không ít, ta cũng nương cái này làm xong không ít chuyện."
Thẩm Tân Di nghe xong đoạn cha con phân tranh này thì không nói nên lời thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Chàng giả thật giống, nhiều năm như vậy lại không ai phát hiện."
Trào phúng nơi đáy mắt Lục Diễn càng sâu hơn: "Cũng không phải là giả vờ cả, Vọng Đoạn cổ kia cực kỳ bá đạo, tuy rằng ta uống thuốc giải nhưng rốt cuộc giữ lại hai phần dư độc chưa sạch, bằng không cũng không thể gạt được nhiều thái y như vậy." Hắn che miệng ho nhẹ: "Thái Sử Công vì hai phần độc còn lại này của ta mà khắp nơi bôn tẩu hái thuốc nhưng hiện tại cũng không hoàn toàn trị tận gốc."
Thẩm Tân Di lo lắng mà nắm lấy tay hắn: "Dư độc có ảnh hưởng gì với chàng không?"
Lục Diễn đùa nghịch đầu ngón tay nàng: "Hiện tại còn chưa thấy, già rồi cũng không biết."
Thẩm Tân Di ôm lấy eo hắn: "Ta sẽ cố gắng chăm sóc chàng."
Lục Diễn dùng ngón tay sượt qua tóc nàng: "Hiện tại nàng và ta đều là tù nhân, nàng làm sao chăm sóc ta?"
Nàng cũng nghĩ đến nơi này nên không khỏi thở dài: "Chàng còn nói là giấu tài đấy, cũng không nuôi ra nguyên do gì, hiện tại không phải là cho Hoàng Thượng giam cầm sao, chúng ta so với Hoàng Thượng ai sống lâu đi. Không chừng Hoàng Thượng vừa chết, Thái Hậu mềm lòng là có thể thả chúng ta ra đấy."
Lục Diễn không thể hiểu được mà cười: "Vậy thì chưa chắc."
Nàng lại vỗ trán: "Tin tức chàng giả bệnh này rốt cuộc là ai truyền ra, nếu một ngày kia ta có thể đi ra ngoài, không phải băm gã thành tám miếng thì không thể!"
Vẻ mặt Lục Diễn cổ quái, không được tự nhiên động đậy người.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm đến nửa đêm rồi ôm nhau ngủ trong sảnh.
Lục Diễn từ khi bị nàng phát hiện giả bệnh, đến tin tức giả bệnh bị truyền ra, lại đến bị Hoàng Thượng giam cầm vẫn luôn biểu diễn vô cùng bình tĩnh.
Cho nên sau khi hắn ôm nàng ngủ một giấc ngon lành, tâm tình thoải mái mà bật dậy.
Nhưng mới vừa mở mắt, tâm tình của hắn lập tức lại không khá lên.
Hắn thấy lông mày nàng nhíu lại.
Hắn dùng ngón tay chạm vào đôi lông mày đang cau có của nàng, môi nàng mấp máy tựa như lẩm bẩm câu gì, giữa mày lại buông lỏng một cách kỳ lạ.
Hắn cúi đầu, cẩn thận nghe nàng đang nói mớ cái gì, nàng huyên thuyên nói một tràng dài, tựa như đều đang nói bậy về hắn.
Hắn không nói gì mà lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mái tóc đen của nàng.
Hôn lễ của Ngụy Triều xưa nay có cái nghi thức là phải cắt một sợi tóc của từng tân lang tân nương rồi thả vào một cái túi gấm, ý nghĩa là vợ chồng kết tóc.
Lúc ấy hắn khịt mũi coi thường cái này, không chút do dự từ chối rồi đuổi xuống hai nữ quan tới cắt tóc hai người. Bây giờ nghĩ lại, hôn lễ của cả hai vẫn luôn có thiếu sót.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, chọn một sợi tóc dài của mình lại móc ra một sợi tóc đen của nàng rồi buộc ra một cái nơ con bướm.
Kết tóc làm vợ chồng.
Tuy rằng thoạt nhìn không được đẹp cho lắm nhưng hắn vẫn vừa lòng gật đầu.
Tố Tố tỉnh lại nhìn thấy cái này hẳn là sẽ vui vẻ chút nhỉ?