Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 72




Editor: Mứt Chanh


Mặt Lục Diễn lộ vẻ trào phúng: "Hà tất nói chêm chọc cười ở trước mặt ta, nàng quả thực không nỡ để y chết? Nếu không có Tề Sất tìm kịp thời, có phải nàng đã chạy đến chân trời góc biển với Kiều Phất Tùng hay không?"


Có trời mới biết lúc hắn biết việc này có bao nhiêu phẫn nộ, nếu không có bình tĩnh tuyệt đối cao thì hắn đã sớm chất vấn nàng ngay từ lần đầu tiên thấy nàng.


Lúc này không chiều nàng nữa, đứng lên giơ ba ngón tay mảnh khảnh lên: "Ta cho nàng thời gian suy xét ba hơi."


Hắn không phối hợp với kịch bản, Thẩm Tân Di đương nhiên biến cốt truyện trở lại hiện thực.


Tuy rằng Kiều Tam Lang là tự mình hố mình, nhưng Thẩm Tân Di thật sự không hy vọng y chết. Không chỉ vì y là huynh trưởng của mình khi còn niên thiếu mà càng là bởi vì hai nhà Kiều Thẩm là thế giao, quan hệ qua mấy thế hệ đều cực tốt. Kiều bá phụ ký thác kỳ vọng cao với đứa con trai này, nếu y bởi vì mình mà chết thì hai nhà Kiều Thẩm chẳng phải sẽ tan vỡ sao?


Thẩm Tân Di sững sờ mất một lúc, Lục Diễn đã buông xuống hai ngón tay: "... Ba."


Nàng vội nói: "Huynh chờ một chút."


Lục Diễn nghiêng đầu nhìn nàng, chờ nàng quyết đoán.


Thẩm Tân Di vuốt cằm, vừa tổ chức ngôn ngữ vừa nói: "Huynh tra được không giả, lần trước huynh ấy xác thật thừa cơ hội người Hồi Hột tập kích bọn ta mang ta đi nhưng huynh có biết chi tiết trong đó không? "


Lục Diễn vẫn là vẻ mặt mỉa mai, phảng phất như muốn xem nàng có thể giải thích ra cái hoa gì hay không.


Thẩm Tân Di: "Khi Tề Sất tìm được ta, ta một mình đứng ở ven đường, huynh không tin thì đi hỏi Tề Sất."


Sắc mặt của Lục Diễn thay đổi, Thẩm Tân Di tiếp tục: "Ta hoàn toàn không biết về chuyện đột nhiên ra tay muốn mang ta đi của huynh ấy. Quả thực huynh ấy cũng nói muốn đưa ta đi xa tha hương nhưng việc này bị ta trực tiếp từ chối. Sau khi ta ổn định huynh ấy, thừa dịp huynh ấy không chú ý thì nhảy xuống ngựa, lúc này mới có Tề Sất thấy một màn một mình ta đứng ở ven đường."


Sắc mặt của Lục Diễn rốt cuộc cũng thả lỏng, thản nhiên hỏi: "Nếu nàng không thẹn với lương tâm, vì sao không nói cho Tề Sất tình hình thực tế?"


Thẩm Tân Di nhíu mày lại: "Nhà họ Kiều và nhà ta là thế giao, Kiều bá phụ lại luôn coi trọng đứa con thứ ba này của mình, tuy nói việc Kiều Phất Tùng bắt ta lỗ mãng thiếu suy xét nhưng ta lại không thể không suy nghĩ vì nhà họ Kiều. Nếu việc này truyền ra, nhà họ Kiều nào có đường sống? Cho nên ta gạt Tề Sất và huynh đều không phải là chột dạ mà là vì cứu nhà họ Kiều."


Cơn giận của Lục Diễn thấm thoát tan đi hơn phân nửa, ánh mắt lại vẫn như cũ hơi lạnh lùng, nàng tạm dừng một chút: "Giải thích nhiều như vậy chỉ là muốn nói với huynh rằng ta không có kế hoạch chạy trốn với Kiều Phất Tùng. Nhưng mới vừa rồi huynh để ta lựa chọn sống chết của huynh ấy, ta còn phải nói, huynh tốt nhất đừng giết huynh ấy."


Sắc mặt vốn đã thả lỏng của Lục Diễn lại lần nữa nguội lạnh.


Thẩm Tân Di chỉ giả vờ như không nhìn thấy, còn chọn ngồi xuống một chiếc ghế đẩu sạch sẽ: "Ta và Kiều Phất Tùng năm đó có hôn ước, tuy rằng ta không có tư tình gì với huynh ấy nhưng người nhà họ Kiều rất chăm sóc ta khi còn nhỏ. Nếu lần này Kiều Phất Tùng chết đi, vậy đó là vì ta mà chết, đời này của ta đều sẽ lương tâm bất an. Ta không muốn cả đời đều nhớ kỹ huynh ấy, nhớ kỹ chuyện ta hại chết huynh ấy, chẳng lẽ huynh muốn ta cả đời đều nhớ kỹ một người đàn ông khác ư?"


Nàng tiếp tục nói: "Huynh muốn sống với ta cả đời chứ không phải với Kiều Phất Tùng cả đời. Ta từ chối Kiều Phất Tùng đã là biểu lộ thái độ, nói trắng ra thì Kiều Phất Tùng là một người qua đường không quan hệ với huynh, chỉ cần thái độ của ta sáng tỏ, huynh cần gì phải một hai muống mạng huynh ấy?"


Sắc mặt của Lục Diễn rất khó coi, lại tìm không ra lời phản bác, sau một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng: "Nhanh mồm dẻo miệng."


Thẩm Tân Di rất có cá tính nhướng mắt: "Cảm ơn á."


Lục Diễn đi đến trước mặt nàng rồi cúi người nhìn nàng: "Ta biết nàng và Kiều Phất Tùng cũng không có tư tình, tình ý mà Kiều Phất Tùng dùng để đả động nàng chỉ e cũng không phải không bao lâu, để ta đoán xem..."


Nàng ngẩn ra, hắn lại nói: "Hắn tất nhiên nói với nàng là ta vẫn luôn chán ghét nhà họ Thẩm, sau này tất nhiên sẽ không nương tay với nhà họ Thẩm, đến lúc đó nàng khó có thể tự bảo vệ mình, cho dù là vì cứu bản thân một mạng thì nàng cũng nên rời khỏi ta."


Thẩm Tân Di không nghĩ tới hắn đã đoán được tám chín phần lời Kiều Phất Tùng lúc trước nói, nàng căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy."


Lục Diễn: "Có phải nàng cũng sợ ta như vậy hay không?" Hắn dường như không muốn để Thẩm Tân Di thấy vẻ mặt của mình bây giờ nên tay nắm lấy vai nàng, ấn mạnh nàng vào lòng mình.


Thẩm Tân Di chần chờ một lát: "Ta không nghĩ nhiều như vậy."


Lục Diễn hạ tầm mắt xuống, trong đầu hiện lên thi thể của Trần Viễn. Hắn cách quần áo vuốt ve sống lưng của nàng, động tác dịu dàng yêu thương nhưng giọng lại lạnh cực kỳ: "Nếu có một ngày tình thế đúng như lời Kiều Phất Tùng nói, ta và nhà họ Thẩm tranh cái ngươi chết ta sống, nàng sẽ như thế nào?"


Thẩm Tân Di im lặng.


Lục Diễn cúi đầu nhìn nàng, chậm chạp đợi một lát, nàng im lặng trong khoảnh khắc ấy thì hắn đã biết được đáp án.


Hắn bỗng nhiên cúi đầu cắn lên cánh môi nàng, giọng nói cực mơ hồ: "Thôi bỏ đi, đừng đáp."


Hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà leo lên giống như dã thú. Thẩm Tân Di thiếu chút nữa đã thở không nổi, nàng lại không cam lòng yếu thế ngậm ngược lấy cánh môi hắn, ôm lấy eo hắn thật chặt và dây dưa với hắn, hai người nhanh chóng nếm được một vỉ rỉ sắt.


Địa lao nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người môi lưỡi triền miên chậc chậc.


Lục Diễn đã vươn tay cởi váy nàng, Thẩm Tân Di tránh ra, thấy sống chết tránh không thoát thì dứt khoát cũng dùng tay kéo đi lưng hắn.


Kiều Phất Tùng trong cơn hôn mê nói mớ vài tiếng, đôi môi mấp máy tựa như lập tức muốn tỉnh lại.


Lúc này hai người mới như bừng tỉnh ở trong mộng, không khỏi lui về phía sau vài bước rồi liếc nhìn nhau.


Lục Diễn nhìn thấy quần áo xộc xệch của nàng, bản thân lại chật vật thì quay mặt đi: "Ngày mai ta sẽ sai người thả Kiều Phất Tùng về."


Thẩm Tân Di duỗi tay phủi phủi quần áo, trào phúng: "Thật đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể chơi địa lao play."


Lục Diễn có lẽ cũng đoán được đây là có ý tứ gì nên trên mặt càng thêm chật vật, mím môi không nói.


Thẩm Tân Di buồn bực, lại nhìn hắn một cái rồi xoay người ra khỏi địa lao.


......


Sau khi nàng trở về thì mệnh Trương ma ma chuẩn bị nước.


Trương ma ma nhìn mặt nàng có vẻ không vui, vừa dùng nước sạch gội đầu cho nàng vừa hỏi: "Nương tử, làm sao vậy? Từ khi người vừa mới trở về, trên mặt đã chẳng có một nụ cười."


Thẩm Tân Di đẩy ra đôi mắt trước tóc ướt, vốn định ậm ừ cho qua, ma xui quỷ khiến hỏi câu: "Ma ma, người cảm thấy tương lai ta và Thái Tử sẽ như thế nào?"


Trương ma ma nói: "Sinh con đẻ cái, khai chi tán diệp, ngài chủ trì việc bếp núc tại hậu cung, Thái Tử thống ngự thiên hạ ở trên triều."


Thẩm Tân Di yếu ớt vẫy tay: "Thôi quên đi."


Nàng lau khô bọt nước trên người, đang muốn lên giường ngủ thì Ngọc Yên chợt vội vàng chạy tới: "Nương tử, Thái Tử đã đi ra ngoài hơn một canh giờ ..."


Thẩm Tân Di khó hiểu: "Không phải hắn sớm đều đi ra ngoài? Em nói cái này với ta làm gì?"


Ngọc Yên thở hổn hển một hơi: "Không đúng không đúng, sau khi Thái Tử ra ngoài không biết làm sao đụng phải vương tử Mưu Liệt của Hồi Hột. Hai người không biết nói gì đó lại tranh chấp, Thái Tử làm trò trước mặt nhiều đại quan quý nhân như vậy tát Vương tử nhà người ta mười mấy cái. Vương tử tức giận thiếu chút nữa giết người, bị hộ vệ của Thái Tử một thương quật ngã, mạnh mẽ đưa về sứ quán."


Thẩm Tân Di biết Lục Diễn muốn làm gì, trong lòng nàng nói không rõ là tư vị gì.


......


Nàng bực bội cả buổi tối, không biết khi nào mới ngủ được, buổi sáng thức dậy trong lúc vô ý sờ được một bàn tay hơi lạnh, nàng rút tay về, đột nhiên mở mắt ra: "Huynh về lúc nào vậy?"


Lục Diễn nhìn tay nàng, lời ít mà ý nhiều: "Buổi tối."


Thẩm Tân Di thấy hắn không muốn nói chuyện thì cũng mất hứng thú hỏi lại, rời giường mặc quần áo rửa mặt.


Hai người mới sửa soạn xong xuôi, bên ngoài nội thị đã đưa tin: "Điện hạ, Bát điện hạ bày tiệc ở ' Nguyệt Thượng Thiềm Cung ' vì ngài đón gió, ngài ấy còn mời ngài đi cùng với Thái Tử Phi ạ."


Lục Diễn tựa mới nhớ tới nên lạnh nhạt nói: "Lão Bát hôm qua nói phải đón gió cho ta và nàng, hôm qua việc nhiều, ta quên nói cho nàng, nàng muốn đi không?"


Thẩm Tân Di nghe được bốn chữ ' hôm qua việc nhiều ' thì sắc mặt thay đổi, cân nhắc một chút thì gật đầu đồng ý.


Hai người lại thay đổi một bộ quần áo tương đối trang trọng, ngồi trên xe liễn đi ' Nguyệt Thượng Thiềm Cung '.


Tam điện hạ chia nam nữ ngồi riêng trong bữa tiệc, Thẩm Tân Di được hạ nhân dẫn đến sảnh nghiêng. Nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngư Vọng Nguyệt ngồi bên trên, dáng vẻ khéo léo mà tiếp đãi phụ nữ trong phòng.


Ngư Vọng Nguyệt gả cho Lục Trạch cũng có hơn hai tháng, mấy ngày nay Thẩm Quý Phi vô cùng bất mãn với đứa con dâu này, thường biến đổi cách trách móc nặng nề. Bát điện hạ cũng là tình trên mặt với nàng ta, Thẩm Tân Di cho rằng dáng vẻ của nàng ta sẽ tiều tụy, sắc mặt uể oải, không nghĩ tới vẫn là dáng vẻ rạng ngời chói lóa, thanh nhã vô song khiến nàng không khỏi kinh ngạc.


Nàng ta cũng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Tân Di, bên môi hiện lên mấy phần ý cười. Nàng ta chủ động đứng dậy mời Thẩm Tân Di ngồi xuống, dịu dàng cười nói: "Ta mới nhắc tới muội đấy tưởng muội muội không tới. Ta và muội muội hợp ý vô cùng, chúng ta ngồi chung một chỗ đi." Nói xong lại khen ngợi vẻ đẹp của Thẩm Tân Di.


Thẩm Tân Di nhìn nàng ta một cái, nàng nhớ kỹ Ngư Vọng Nguyệt này là yêu nữ của Hợp Hoan Tông. Hợp Hoan Tông tu luyện chính là công pháp song tu, trong đó con gái đều là dựa vào thải dương bổ âm duy trì dung mạo.


Nàng ta còn có sư muội tên là Ngư Vọng Thủy cũng là cao thủ trong này.


Nàng tỉnh bơ ngồi ở bên cạnh yêu nữ, thản nhiên nói: "Bát tẩu, tẩu nên gọi ta là đệ muội."


Ngư Vọng Nguyệt che miệng cười: "Này có cái gì? Một cái xưng hô thôi, ta có thể coi muội như muội muội."


Thẩm Tân Di buồn bã nói: "Vẫn là đừng đi, muội muội ruột của tẩu vẫn là người mèo mả gà đồng, tẩu mắng chửi người đấy à?"


Vẻ mặt của Ngư Vọng Nguyệt cứng lại, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt cho tốt, cười cười: "Nghe nói mấy ngày trước đó muội muội bị bệnh, ta vốn định đi thăm, không biết sao tục sự quấn thân. Chẳng biết ngọc chẩm ta đưa muội muội nhận được chưa? Thân thể có khá hơn?"


Thẩm Tân Di mới nhớ tới nàng vì phá tan cảnh giới mà phải luyện đơn nên đặt ngọc chẩm đốt ở bếp lò.


Nàng thuận miệng nói: "Tốt hơn rất nhiều."


Ngư Vọng Nguyệt vui mừng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."


Nàng ta lại ngượng ngùng mà cười cười: "Không sợ muội muội nói ta khoe khoang, nhà của chúng ta có một chiếc giường ngọc nhiều thế hệ truyền xuống. Phụ nữ yên giấc ở trên đó có thể làm đẹp, không bị lạnh còn đàn ông thì có thể cường thân kiện thể, tai rõ mắt sáng. Năm đó Thái Tử cũng dùng qua chiếc giường ngọc này, hiệu quả khá tốt mà ngọc chẩm này là một mảnh đục đẽo từ chiếc giường đó, muội muội dùng tốt ta cũng an tâm rồi."


Thẩm Tân Di không chút để ý: "Thái Tử cũng dùng qua?"


Ngư Vọng Nguyệt nhíu mày, trên mặt có vài phần nghĩ mà sợ: "Thái Tử khi còn nhỏ từng trúng một loại kỳ độc, thái y trị lâu không hết, ta quỳ cầu cha ba ngày ba đêm thì cuối cùng cha mới chịu cho Thái Tử mượn giường ngọc."


Chuyện Lục Diễn khi còn nhỏ trúng độc Thẩm Tân Di cũng có điều nghe thấy, nàng liếc xéo Ngư Vọng Nguyệt một cái: "Hoàng tẩu nói lời này là như thế nào? Thái Tử là quốc trữ, quốc trữ có nguy, cha tẩu thân là trọng thần trong triều, trong nhà có báu vật có thể trị bệnh trừ độc lại không lấy ra tới cứu trị Thái Tử, ngược lại còn muốn đứa con gái như tẩu quỳ cầu, Ngư đại nhân này làm thần tử là như thế nào?"


Sắc mặt của Ngư Vọng Nguyệt trở nên cứng đờ, thầm hận bản thân nói chuyện không kín đáo bị nàng đẩy lên đầu đề câu chuyện, nàng ta không thiếu được bổ sung thêm một vài: "Cha tất nhiên là chịu hiến, chỉ là giường ngọc này là báu vật quý giá trong nhà, ông nội của ta cũng muốn dựa vào giường ngọc này tục mệnh. Một bên là cốt nhục thân tình, một bên là quân thần thiên ân, trong lòng cha rất khó xử. Vốn dĩ Hoàng Thượng cũng không muốn ông giao ra vật ấy, ta thực sự không đành lòng thấy Thái Tử bị độc quấn thân, lúc này mới mọi cách khẩn cầu cha."


Nàng ta mím môi cười: "Ta và Thái Tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhìn thấy Thái Tử và muội muội ân ái sâu sắc thì ta cũng yêu thích và ngưỡng mộ, chỉ ngóng trông sức khỏe của muội muội khoẻ mạnh, lâu lâu dài dài mà làm tỷ muội với ta."


Vẻ mặt của Thẩm Tân Di như suy tư gì.


Ngư Vọng Nguyệt là người khẩu phật tâm xà, trong lòng mặc kệ xấu xa như thế nào nhưng trên mặt vẫn khách khách khí khí, hôm nay nàng ta ăn hư thứ gì? Thế nhưng câu câu chữ chữ đều đang khiêu khích. Chẳng lẽ nàng ta tìm được cái gì dựa vào?


Nhưng nàng cũng không chấp nhận được Ngư Vọng Nguyệt lải nhải ở trước mặt mình nên vỗ thật mạnh lên bàn, cố ý lớn tiếng nói: "Hoàng tẩu, tẩu hiện tại là vợ của Bát hoàng huynh, nhắc tới Thái Tử nhà của chúng ta làm cái gì?!"


Giọng của nàng cực lớn, nửa khách quý trong phòng đều nhìn qua. Lời này nếu được truyền ra vậy tương đương đội cho Bát điện nón xanh vô hình trên đỉnh đầu, chẳng phải Thẩm Quý Phi sinh sôi bóp chết Ngư Vọng Nguyệt sao?


Ngư Vọng Nguyệt cho dù có ý tứ với Lục Diễn nhưng cũng không muốn ô uế thanh danh. Sắc mặt của nàng ta tái nhợt, cứng rắn cười nói: "Ta và Thái Tử Phi vui đùa vài câu chuyện khi còn nhỏ, sao người lại bực?"


Mọi người lúc này mới thu hồi ánh mắt, Ngư Vọng Nguyệt lại không dám mở miệng khiêu khích, Thẩm Tân Di tượng trưng ăn mấy đũa đồ ăn, chờ tiệc tan thì đứng dậy chạy lấy người.


Nụ cười bên môi Ngư Vọng Nguyệt dần dần mất đi, sắc mặt lạnh lùng lại hỏi thị nữ bên người: "Bát điện hạ đâu?"


Thị nữ hiểu rõ nhất tâm tư của chủ nhân nên nhẹ giọng nói: "Bát điện hạ và mấy đại thần môn khách đi biệt viện ngoại ô, nói là ngày mai mới có thể trở về. Quý Phi gần đây bị Hoàng Hậu nương nương vướng chân, cũng chẳng có thời gian quản chuyện khác."


Ngư Vọng Nguyệt và thị nữ đi ra phòng sau dành cho khách nghỉ ngơi, nàng ta xõa tung búi tóc rồi nghiêng nghiêng búi một cái búi tóc ngã ngựa, chỉ dùng một đôi châu thoa bạc cố định. Nàng ta lại vén ống tay áo lên, lộ ra vài vết thương trên cổ tay cánh tay bị Thẩm Quý Phi trách phạt.


Chờ làm xong mọi thứ, nàng ta mới thay một thân áo đen, lấy mũ có rèm che mặt màu đen, được thị nữ đỡ vào một chiếc xe ngựa nhỏ cực khiêm tốn.


......


Bởi vì khách nam tan tiệc trễ hơn khách nữ nhiều, Lục Diễn chờ Thẩm Tân Di đi một lúc lâu rồi hắn mới có thể ngồi trên xe liễn trở về nhà.


Trong yến hội uống lên không ít rượu, hắn cảm thấy đầu choáng váng nhức, vừa tự hỏi Tố Tố có chuẩn bị canh giải rượu cho mình hay không vừa lên án mạnh mẽ bản thân không có tiền đồ.


Chờ tới phủ Thái Tử, hắn một chân mới bước vào ngạch cửa, chỗ góc đường đột nhiên vòng ra một chiếc xe ngựa đỉnh bằng đơn giản, trong xe ngựa vang lên một giọng nói: "Thái Tử... Cửu Lang."